“Ngoại trừ Cửu công chúa, ai dám đánh trống lung tung trước trận hả? Không sợ Kim tiên sinh chém đầu à?”
“Công chúa tự mình đánh trống, dù ông đây chết ở đây cũng đáng!”
“Liều chết chiến đấu, quyết không lùi!”
Trong nắng sớm, công chúa mặc trang phục cứng cáp, mái tóc dài tung bay, đánh vào chiếc trống cao hơn cả cô ấy.
Tần suất đánh trống không dồn dập lắm, nhưng dùng sức rất lớn.
Hồi này, lại thêm một hồi nữa!
Cho người ta cảm giác kiên định, có lực.
Kim Phi ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng cũng trào dâng một cảm giác chấn động.
Thời phong kiến, dấu vết của hoàng thất đi sâu vào lòng người.
Bá tánh cực kì kính sợ với quyền lực hoàng gia.
Hành động này của Cửu công chúa, giúp sĩ khí tăng lên không gì sánh kịp.
Đừng nói Đại Khang, thế giới này trong lịch sử, không có công chúa nào mặc trang phục quân đội, tự mình ra đánh trống.
Bây giờ cho dù bảo binh lính quân Uy Thắng đi chịu chết, bọn họ cũng bằng lòng.
Nhưng hành động này của Cửu công chúa, cũng sẽ kích thích Đan Châu, ra lệnh tấn công mãnh liệt hơn.
Ở trận địa đối diện, Đan Châu đang phẫn nộ vì nỏ liên hoàn Gia Cát đột nhiên xuất hiện.
Gã thật sự không hiểu, sao Kim Phi lại có nhiều trò như vậy.
Cung nỏ hạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380072/chuong-1177.html