Lúc này đừng nói Kim Phi bảo anh ta đi tập kích doanh trại Thổ Phiên, cho dù Kim Phi bảo anh ta dẫn quân tấn công Cao Nguyên thì anh ta cũng dám đi.
Kim Phi nhìn về phía doanh trại Thổ Phiên ở phía dưới, ánh mắt hơi do dự.
Nhưng cuối cùng y vẫn lắc đầu và nói: “Tạm thời vẫn chưa thể đánh!”
“Vì sao thế?” Khánh Mộ Lam hỏi; “Bây giờ nhiều binh lính đều bị thần quang bảy màu trấn áp, cơ hội tốt vậy mà?”
“Nhưng thần quang bảy màu sắp dùng hết rồi”.
Kim Phi bất lực thốt lên.
Vừa nói dứt lời, âm thanh trên đầu dừng lại, xung quanh cũng trở nên ảm đạm.
Thời gian có hạn, nên pháo hoa mà y phóng ra ở đây phóng xong là hết luôn.
“Ta mới đếm sơ qua một lượt, toàn bộ doanh trại Thổ Phiên chỉ có khoảng 30% binh lính quỳ lạy, những tên khác đều không quỳ, chứng tỏ bọn chúng đều đang quan sát hoặc căn bản không tin vào thần quang”.
Kim Phi nói tiếp: “Xung quanh doanh trại Thổ Phiên cũng có tường bao quanh, mặc dù không cao và khó tấn công như tường thành nhưng với số người ít ỏi của chúng ta, muốn tấn công tiếp thì đúng là người mê nói mộng”.
Hơn nữa, sinh tồn là bản năng đầu tiên của con người, nếu cuộc chiến thực sự nổ ra, 30% binh lính Thổ Phiên vừa quỳ lúc nãy chắc chắn sẽ cầm vũ khí tiếp tục chiến đấu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380047/chuong-1152.html