“Tất nhiên là ta biết không thể để mất núi Bảo Nhi được, cũng biết hiện giờ ngài rất phẫn nộ, không phải ta ngăn trở tướng quân xuất binh, chỉ muốn khuyên tướng quân chớ có quên thân phận của mình!"
Vu Triết nói: "Tướng quân ngài là nòng cốt của đại quân, liệu ngài có từng suy xét rằng nếu ngài xảy ra sơ xuất gì thì đại quân phải làm sao mới được đây?"
"Ta dẫn theo người của 3 Kỳ Thổ Phiên, với đám gà giò Đại Khang đó thì ai có thể làm khó dễ được ta?"
Đan Châu vừa ra hiệu cho cận vệ mặc giáp cho mình, vừa nói như trút giận.
Quân An Hưng đến từ Miên Châu, không đáng để lo, thế nhưng quân Trường Tín lại có qua lại rất sâu với Kim Phi, lính trinh sát nói khoảng thời gian trước đã đi theo thủ hạ của Kim Phi là Trương Lương tiêu diệt thổ phỉ ở Quảng Nguyên một thời gian dài, chắc chắn trong tay có cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, giờ này lại đang đêm, lỡ như bọn chúng âm thầm bắn tên thì tướng quân định phòng thế nào?"
Vu Triết nói: "Huống chi doanh trại còn cần tướng quân ở lại trấn thủ, nếu không có chuyện bất ngờ thì ai sẽ là người ra quyết định?"
"Còn chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện ở núi Bảo Nhi chứ?" Đan Châu tay thì thắt núi, hỏi lại.
Vừa dứt lời, một cận vệ chạy vào trong: "Tướng quân, người Đại Khang lại chạy xuống từ dốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380045/chuong-1150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.