Đại Tráng cũng cười lớn, dẫn đội ngũ lên núi từ bên phải!
Hai đội ngũ như hai mũi tên, lao thẳng về phía đỉnh núi Sanchi đang đứng.
Sanchi liếc xuống phía dưới núi một cái, hỏi: “Hai đội ngũ kia từ đâu chui ra vậy?”
“Ta cũng không biết”. Phó tướng lắc đầu: “Nhưng chỉ có mấy trăm người mà thôi, ta phái người đi giết bọn họ là được”.
Phó tướng vẫy tay gọi một tên bách phu trưởng, tùy tiện nói: “A Đạt, ngươi tới doanh trại dự bị gọi ba trăm người tới giết chết bọn chúng đi!”
Để ứng phó với tình huống bất ngờ, Sanchi cũng không cho tất cả mọi người trong tay mình lên chiến trường, vẫn giữ 500 người lại để dự bị trong lúc khẩn cấp.
Nhỡ đâu có người từ nơi khác tới đánh lén, 500 người này cũng có thể ứng phó được.
Khi bách phu trưởng A Đạt nhận được mệnh lệnh, lập tức điều 300 trong số dự bị ra, chiến đấu với đám người Hầu Tử và Đại Tráng.
Dưới cái nhìn của đám người Sanchi, những binh lính của Đại Khang đều là tay mơ, gà mờ, cộng thêm hai toán quân của đám người Hầu Tử và Đại Tráng cũng chỉ mới mấy trăm người thôi, dùng 300 binh sĩ của Thổ Phiên cũng đủ để xử lí bọn họ rồi.
Không chỉ tướng lĩnh nghĩ như vậy, binh sĩ bình thường của Thổ Phiên cũng nghĩ như vậy, hoàn toàn không coi trọng đám người Hầu Tử, lúc tập trung cũng chẳng thèm để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380022/chuong-1127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.