Kết quả là do cưỡi ngựa quá lâu nên chân hơi tê, chân không vững nên bất ngờ bị ngã ngựa.
Kim Phi vừa lúc ở bên cạnh, nhanh tay lẹ mắt đỡ được.
“Điện hạ!”, Thẩm Nhi lao đến, hai mắt như phun ra lửa trợn mắt nhìn Kim Phi: “Mau buông tay ra”.
Lúc này Kim Phi mới nhận ra, trong lúc cấp bách lúc nãy, hai tay y ôm vào không đúng chỗ…
Để Cửu công chúa đứng vững, y vội vàng buông tay.
Cửu công chúa lớn như vậy rồi, lần đầu tiên tiếp xúc với người đàn ông xa lạ, tim cũng đập nhanh vài nhịp.
Nhưng dù sao cũng đã đối phó mấy lão hồ ly ở trong triều lâu như vậy, Cửu công chúa rất nhanh bình tĩnh lại, chủ động hơi cúi người với Kim Phi: “Cảm ơn tiên sinh”.
“Đừng khách sáo”.
Kim Phi nhanh chóng xua tay: “Điện hạ, mời”.
“Tiên sinh, khoan… khoan đã”, Cửu công chúa hơi ngại nói: “Chân ta hơi tê”.
“Mọi người cưỡi ngựa bao lâu rồi vậy?”, Kim Phi nhìn Khánh Mộ Lam.
“Xuất phát từ chiều hôm qua, trên đường đi ngoài đổi ngựa chỉ nghỉ ngơi ba lần, cứ liên tục chạy đến bây giờ”.
Khánh Mộ Lam nói: “Trước đó Vũ Dương chưa từng cưỡi ngựa lâu như vậy, bắp đùi mỏi, cũng không cho nghỉ ngơi…”
“Tỷ”.
Cửu công chúa vội ngắt lời Khánh Mộ Lam.
Khánh Mộ Lam sửng sốt, biết mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3379979/chuong-1084.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.