niên lạnh lùng nói: "Tôi chỉ nhắc nhở mấy người thôi, nếu mấy người cứ muốn chết thì chả liên quan gì đến tôi".
"Cùng lắm thì tôi lại làm thêm quan tài".
Nói xong ông ta lại cúi đầu xuống hì hục xẻ gỗ.
Giáo sư Edek cầm bản đồ vệ tinh đến bên cạnh Lý Phong, chỉ vào một vị trí trên đó nói.
"Theo tọa độ thì đích đến của chúng ta là ngôi miếu làm từ xương rồng kia".
Đoàn người Lý Phong tiếp tục đi về phía sườn núi.
Mấy ngôi nhà trong làng vẫn còn tốt, có hơi người sống.
"Ôi, gay rồi, gay rồi! Bên trong mấy ngôi nhà có đặt quan tài thật".
Hứa Hạo Nhiên gào to làm Lý Phong và Hứa Mộc Tình cùng nhìn qua.
Hứa Hạo Nhiên giơ tay chỉ về phía mình nhìn thấy.
Cửa chính ngôi nhà cách đó không xa mở toang, bên trong đúng là đặt hai cái quan tài.
"Có gì lạ đâu! Ở cái làng hẻo lánh này".
"Người già hay có thói quen làm quan tài từ trước".
Tuy là nói thế nhưng lúc Hứa Mộc Tình nhìn thấy hai cái quan tài vẫn thấy rợn người.
Hứa Mộc Tình quay đầu hỏi Lý Đông Đông: "Ở quê em chắc cũng làm vậy đúng không?"
Nhưng Lý Đông Đông lại lắc đầu: "Ở quê em không có thói quen này, hình như chỉ có cái làng này làm thế thôi".
"Hì hì hì".
"Chị ơi, nếu chị sợ thì để anh rể ôm đi, dù sao anh rể cũng khỏe như vậy mà".
"Ối!"
Hứa Hạo Nhiên mới nói được một nửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/328545/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.