Kim Phi không thể tìm được nhiều giáo dài cùng một lúc, nên chỉ có thể sử dụng tre vót nhọn đầu để thay thế.
Còn về kỵ binh, Thiết Lâm Quân có thể tập hợp được rất ít, nhưng cũng không cần thiết.
Địa hình ở đây là khe sâu, độ rộng của quân trận đã được Kim Phi tính toán kỹ càng, giống như khe sâu, bên trái là núi, bên phải là sông, không cần dùng kỵ binh dàn trận.
Ở trên cao, Kim Phi lại phất tay ra hiệu, người đánh trống lại tiếp tục đánh xuống.
Lá cờ nhỏ bên tay trái binh truyền lệnh vẫy qua lại nhịp nhàng.
“Tiến!”
Người phụ trách chỉ huy hiện trường là Từ Kiêu gào lớn, cả quân trận tiến về phía trước một cách đồng đều.
Đảng Hạng là dân tộc du mục, vô cùng ngưỡng mộ dũng sĩ. Một tên kỵ binh bị thương nhẹ, giương mã tấu, gào lớn xông về phía quân trận.
Nhưng đáng tiếc là lúc chỉ còn cách tấm khiên vài mét, vài cây tre trước mặt hắn đã đồng loạt phóng ra.
Tên kỵ binh chỉ kịp vung mã tấu chém một cây tre, cổ đã bị một cây tre khác đâm thủng.
Loại tre mà Từ Kiêu chọn có phần đáy dày, phần trên hơi mỏng, tương tự như miệng của một tách trà.
Lúc rút cây tre ra, cổ của kỵ binh đã mất một nửa, thậm chí còn không giữ nổi đầu.
Từ đầu đến cuối, dưới sự chỉ huy của Từ Kiêu, quân trận không hề ngừng lại, vẫn kiên cường tiến về phía trước, từ từ đẩy lùi đám kỵ binh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/328433/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.