"Vớ vẩn, đợi xem lúc về ta xử lý nàng như nào".
Kim Phi búng trán Quan Hạ Nhi một cái, đẩy nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô ra rồi chạy theo dì Lưu.
Quan Hạ Nhi rụt cổ, thè lưỡi.
Nhìn thấy Kim Phi đi ra ngoài, tiếc rẻ nói: "Đông Đông, chúng ta ở nhà không phải đã thống nhất với nhau rồi sao? Vừa rồi sao lại ngây ngốc ra như vậy?"
"..."
Đường Đông Đông nắm lấy góc quần áo, trầm mặc không nói gì.
"Muội ấy, muội ấy!"
Quan Hạ Nhi giậm chân, vừa bất lực vừa tiếc.
Chút nữa là đã thành công rồi ...
"Dì Lưu, tại sao dì chỉ chuẩn bị một phòng cho bọn ta vậy?"
Kim Phi bắt kịp dì Lưu và hỏi với một nụ cười gượng gạo.
"Hả?"
Dì Lưu rõ ràng là hiểu lầm ý của Kim Phi: "Thiếu gia, cậu sợ giường nhỏ quá sao?"
"Dì hiểu lầm rồi, người mặc váy xanh không phải là vợ ta".
"Ta biết, cô ấy là thiếp của cậu".
Dì Lưu đột nhiên nói: "Chẳng lẽ phu nhân không muốn ngủ với thiếp sao?"
Trong làng của họ, không cần biết bao nhiêu thê thiếp, tất cả đều ngủ cùng nhau.
Vì hầu hết chỉ kê một chiếc giường ở nhà, cùng lắm là khi đám trẻ lớn hơn, họ sẽ làm một chiếc giường khác cho bọn trẻ thôi.
Mãi cho đến khi vào thành phố mới biết có một số nhà giàu, phu nhân không muốn ngủ chung với vợ lẽ.
"Đông Đông cũng không phải thê thiếp của ta".
"Không phải thiếp, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/328400/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.