Chương trước
Chương sau
Từ đầu đến cuối, Khánh Hoài đều không hề ló mặt ra, ở trên đỉnh núi xem kịch.

Lập chiến lược là như nào?

Là như này đây!


Hắn không chỉ tin tưởng vô điều kiện vào người của chính mình mà còn đưa ra những dự đoán chính xác về thói quen và hoạt động tâm lý của bọn thổ phỉ.

Kim Phi đã nhìn thấy một Khánh Hoài khác qua lần này.


Một Khánh Hoài tự tin, điềm đạm và thong dong.

"Tiên sinh, che mặt lại một chút".

Khi họ đến sườn núi, Khánh Hoài đưa một chiếc khăn vuông cho Kim Phi, sau đó nói với người đồng đội da đen to lớn của Trương Lương: "Phương Lôi, ngươi cũng đừng đi xuống".

"Cảm ơn".

Kim Phi gật đầu đồng ý.

Y biết rằng Khánh Hoài làm điều này để ngăn việc nếu còn tên thổ phỉ nào chưa bị bắt, trốn trong bóng tối sẽ ghi nhớ mặt y.

Gã da đen to lớn cũng gật đầu và trốn sau một tảng đá lớn.

Anh ta đã quá quen thuộc với những tên thổ phỉ ở núi Miêu Miêu đến nỗi kể cả khi che mặt, anh ta vẫn bị nhận ra.

Về phần Khánh Hoài và Chung Ngũ, họ không sợ bọn thổ phỉ sẽ nhớ mặt mình.

E rằng Chung Ngũ còn mong bọn thổ phỉ tìm đến hắn để trả thù kìa.

Chung Ngũ cởi trói cho một tên thổ phỉ, tránh sang một bên và hỏi: "Có bao nhiêu người trên núi của ngươi?"

"Ngoại trừ ba người ở trên núi canh nhà, những người còn lại đều đã xuống rồi".

Tên thổ phỉ nhanh nhảu trả lời.

Lại hỏi thêm một vài tên thổ phỉ nữa, câu trả lời vẫn vậy.

Chung Ngũ ra hiệu về phía khu rừng, liền thấy vài thị vệ vác nỏ lên núi.

"Hầu gia, những người này thì sao?"

Chung Ngũ xâu những tên thổ phỉ thành một chuỗi và buộc chúng vào một cái cây, chạy đến để xin chỉ thị.

"Thông báo Trương huyện lệnh đem binh lính tới dẫn đi! Nhân tiện, ta nhớ bắt được bọn thổ phỉ sẽ có phần thưởng. Bảo Trương huyện lệnh đem tiền thưởng đến".

Khánh Hoài giọng điệu có chút lạnh lùng.

Bọn thổ phỉ Đại khang hoành hành, chắc chắn có liên quan đến bọn quan lại địa phương.

Quận Kim Xuyên năm nào cũng phải trấn áp bọn thổ phỉ, nhưng lần nào bọn thổ phỉ cũng nhận được tin báo trước và trốn vào núi.

Binh lính phủ năm nào cũng vồ hụt nhưng năm nào cũng ra quân.


Bởi vì bọn thổ phỉ có tay trong, sau mỗi lần như vậy chúng sẽ hối lộ rất nhiều.



Dạo một vòng quanh núi, các ông lớn của quận có thể kiếm được nhiều tiền, quân nhân cũng có thể kiếm được ít tiền để uống rượu và thăm nhà chứa, tại sao lại không làm chứ?



"Rõ!"



Chung Ngũ chạy vào rừng, ngay sau đó đã thấy một thị vệ cưỡi ngựa rời đi.


Trước khi rời đi, còn liếc nhìn đám thổ phỉ như thể anh ta đang nhìn một chuỗi xác chết.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.