Không cần Quan Trụ Tử mở lời, Điền Tam Nha, người đã định thần lại, lập tức chạy đến trước mặt Kim Phi nở nụ cười:
"Ta đúng là có mắt như mù, không nhận ra anh hùng đánh hổ trước mắt, đừng chấp nhặt với ta làm gì”.
Nói xong liền tự tát vào mặt mình: "Cái tát này coi như là chịu tội với cậu!"
Cái tát này không hề nhẹ, năm dấu tay lập tức xuất hiện trên mặt ả.
Nhưng không một dân làng nào xung quanh cười nhạo Điền Tam Nha.
Họ đều đói và sợ hãi, nếu họ cũng có một người em rể là anh hùng đánh hổ, thì họ còn dập đầu quỳ lạy ấy chứ.
"Chị không cần tạ tội với ta đâu, người chị mắng lúc nãy là Hạ Nhi kìa!"
Kim Phi lạnh lùng nói.
"Hạ Nhi, ta sai rồi”.
Điền Tam Nha quay đầu về phía Quan Hạ Nhi, lại tát vào mặt mình: "Hạ Nhi, trước đó là ta sai. Ta không phải người, không nên bắt nạt muội, nhưng muội cũng biết nhà chúng ta như nào rồi đấy ... "
Quan Hạ Nhi cuối cùng cũng mềm lòng, cô cũng biết tình hình ở nhà trước đây như nào, Điền Tam Nha nói vài câu nhẹ nhàng đã dỗ dành được cô.
Xét cho cùng, đó cũng là nhà mẹ đẻ của Quan Hạ Nhi, nếu ả muốn cô tha thứ thì cô sẽ tha thứ, cùng lắm là sau này ít qua lại là được rồi.
Kim Phi thì lại chẳng muốn nghe Điền Tam Nha kể khổ, cũng lười để ý tới ông anh vợ tới nói chuyện với mình, vì vậy y ngồi xổm một bên nghiên cứu guồng quay tơ.
Hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/328360/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.