Được kích thích bởi bản năng sinh tồn, Trường Tín Quân cũng không dám lười biếng nữa, mà chiến đấu dũng cảm hơn bình thường.
Khi đám cầm đầu thổ phỉ biết tin, nhận ra đã bị Trương Lương lừa thì đã quá muộn.
Thổ phỉ canh giữ phía Đông đã bị phủ binh và Khánh Mộ Lam đánh từ trên xuống, không còn lực đánh trả.
Khắp sườn núi đều là xác thổ phỉ.
Con đường xuống núi cũng bị phủ binh chiếm đóng.
“Mộ Lam tiểu thư, tiên sinh bảo ta đến đón cô, mau đi theo ta”.
Một người cận vệ của Kim Phi bước tới đón Khánh Mộ Lam.
“Nhưng người của ta…”
Khánh Mộ Lam do dự nhìn Trường Tín Quân phía sau.
Mặc dù biểu hiện lần này của Trường Tín Quân khiến cô ấy thất vọng, nhưng dù sao đây cũng là đội quân nhà họ Khánh tốn rất nhiều tài nguyên để bồi dưỡng, cô ấy cũng không thể tùy tiện bỏ bọn họ ở lại đây.
Hơn nữa làm vậy cũng đồng nghĩa với việc bỏ của chạy lấy người, bình thường Khánh Mộ Lam coi thường những người như vậy nhất.
“Mộ Lam tiểu thư yên tâm, lúc ta tới, tiên sinh đã bảo ta mang theo nước và lương thực, ta sẽ lo cho đội trấn áp thổ phỉ.
Tiêu đô úy bước tới nói: “Mau đi đi, tiên sinh lo cho tiểu thư lắm đấy”.
Nói xong còn chỉ tay xuống núi.
Lúc này Trường Tín Quân đã xông tới chân núi, thấy một đội phủ binh mang theo nước và bánh từ trong rừng đi ra.
Trường Tín Quân đói khát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/2650698/chuong-910.html