Mà mỗi lần ra ngoài, Lạc Lan đều có một chiếc xe ngựa mở đường, theo sau là một nhóm cựu binh, uy nghiêm hơn nhiều tiểu thư ở các gia tộc lớn, giọng điệu nói chuyện và vẻ mặt đều cực kỳ tự tin.
Các tú bà khiến các nha hoàn thanh lâu run lẩy bẩy cũng phải khách sáo khi gặp Lạc Lan.
Những nha hoàn không thể tưởng tượng được Lạc Lan - người có khí chất mạnh mẽ như vậy thế mà cũng là một nô tỳ giống họ.
“Làm nô tỳ cũng không phải là chuyện vinh quang gì, ta không cần lừa gạt mọi người”.
Lạc Lan nói: “Ta thực sự là một nô tỳ nhưng Kim tiên sinh và phu nhân không vì thân phận của ta mà coi thường ta, ngược lại họ rất tin tưởng ta, không cần e dè gì dạy ta cách làm ăn, thậm chí còn giao một việc ở nơi quan trọng như kinh thành cho ta xử lý”.
“Lạc Lan cô nương, cô đúng là may mắn”.
“Đúng thế, sao ta không gặp được người chủ nào tốt như Kim tiên sinh nhỉ?”
“Người chủ tốt như thế quá ít, có lẽ cả thiên hạ cũng chỉ có một mình Kim tiên sinh”.
“Nếu có thể giúp Kim tiên sinh làm việc như Lạc Lan cô nương, ta có nằm mơ cũng có thể cười tỉnh giấc”.
“Ngươi thì thôi đi, Lạc Lan cô nương không chỉ biết chữ biết đọc mà còn có thể biết viết biết tính, lại có thể quản lý việc làm ăn lớn như vậy một cách có trật tự, ngươi thì làm được gì?”
“Tiểu Liên, cô đánh giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/2650541/chuong-832.html