Con bài Trịnh Phương đã được lật ra, Kim Phi cũng không muốn giấu Khánh Mộ Lam nữa.
"Chẳng trách ngài dám tấn công núi Thiết Quán, ngài vẫn còn giấu người ở nơi khác sao?"
Khánh Mộ Lam kinh ngạc, vui vẻ hỏi: "Có thể đưa chúng ta cùng đi xem không?"
"Ngựa chiến không đủ".
Kim Phi bất lực nói.
Mặc dù binh lính nữ qua được bài kiểm tra đầu tiên, nhưng chiến lực tổng hợp vẫn không bằng các cựu binh kinh nghiệm đầy mình, nếu như ngày thường đưa các cô đi để tăng hiểu biết thì không thành vấn đề, nhưng bây giờ Kim Phi vội vàng muốn nghĩ cách loại bỏ núi Thiết Quán.
Khánh Mộ Lam nghĩ một lúc: "Vậy ta với A Mai cùng đi, như vậy có thể cưỡi ngựa".
"Vậy cũng được, đi thôi".
Kim Phi lật người nhảy lên con chiến mã.
Sau khoảng thời gian dài luyện tập, kỹ thuật cưỡi ngựa của Kim Phi đã vô cùng thành thục, ra khỏi cổng thôn liền bắt đầu vung roi quất ngựa lao đi vun vút.
Đội binh mã đi lên đường núi, chỉ dùng chưa đến một tiếng để chạy quanh núi Thiết Quán, Kim Phi giơ tay lên, đội kỵ mã từ từ giảm tốc độ, dừng lại bên đường.
"Hầu Tử, đi bên kia do thám đường".
Trương Lương dặn dò, một cựu binh dáng người nhỏ thó lật người xuống ngựa, chui vào rừng cây bên đường.
Hắn không muốn phạm phải lỗi khinh địch như bọn thổ phỉ từng phạm phải.
Họ đợi trong rừng mười mấy phút, Hầu Tử về rồi, mang Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/2649415/chuong-298.html