Đương nhiên, dựa vào trận chiến này nhất định không thể hoàn toàn xóa nhòa bóng ma trong lòng họ, nhưng Kim Phi đã gieo một hạt giống vào tim họ, sẽ có một ngày nó đâm chồi nảy rễ.
Xoa dịu người dân xong, Kim Phi lại đi tìm Trương Lương.
"Bên kia vẫn chưa có tin tức gì sao?"
Kim Phi nhìn về phía núi Thiết Quán, giọng điệu có hơi lo lắng.
Không thể bỏ hết trứng vào một giỏ, lúc trước chiêu mộ cựu binh không chỉ có ba mươi hai người mà là hơn bảy mươi người, chỉ là hơn bốn mươi người còn lại đều bị Kim Phi giấu trong núi Miêu Miêu.
Chuyện này chỉ có Chung Ngũ và Trương Lương biết, ngay cả Khánh Mộ Lam cũng không biết.
Mà nhiệm vụ hôm nay của bốn mươi người này chính là nhân lúc sau núi Thiết Quán trống rỗng, cướp núi Thiết Quán.
Nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức truyền về, điều này khiến Kim Phi hơi lo lắng.
"Tiểu Phi, Lão Trịnh không xảy ra chuyện gì chứ?"
Trương Lương nhíu mày nói: "Hay là ta đưa người qua đó xem?"
Ngày Khánh Hoài vừa đến Thanh Thủy Cốc cũng bị người Đảng Hạng tập kích, Trịnh Phương vì bảo vệ Khánh Hoài mà bị thương nặng, sau này cố gắng cưỡi ngựa đến thành Vị Châu đưa thư cho Kim Phi, làm lỡ mất thời gian chữa thương, cánh tay trái buộc phải cắt bỏ.
Sau khi Kim Phi rời khỏi thành Vị Châu năm ngày, đến kỳ hạn giải ngủ một năm, Trịnh Phương vì cánh tay trái tàn phế nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/2649410/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.