Lưu Thiết ghé sát tới bên cạnh Trương Lương hỏi.
Những người khác cũng tò mò nhìn Trương Lương.
Nhưng Trương Lương không đáp, như thể không nghe thấy vậy.
Cho dù đến hiện tại, ai cũng không thể bảo đảm rằng tất cả mọi người đều đáng tin cậy.
Nhỡ huynh ấy nói ra kế hoạch chiến đấu cụ thế, khi bọn thổ phỉ tới mà có người bất ngờ phản bội, vậy thì lúc đó tội lớn không kể được.
Lưu Thiết sờ mũi, cảm thấy có chút xấu hổ.
Cũng may bọn thổ phỉ không khiến hắn xấu hổ quá lâu, từng nhóm từng nhóm đi qua chân núi, khí thế hùng hổ lao tới.
Vài trăm tên thổ phỉ thì thực ra không quá nhiều, nhưng đi trên con đường nhỏ trên sườn núi, kéo dài hàng chục mét, hơn nữa ai ấy tay cũng đều cầm đao dài, khuôn mặt hung dữ, trông vô cùng đáng sợ.
Thường ngày bọn thổ phỉ đến thu lương thực chỉ có vài chục người tới, nhưng lần này có thể nói là tới gần hết cả ổ, thế trận lớn hơn so với đi thu lương thực nhiều.
Vừa rồi những người dân làng còn tràn đầy nhiệt huyết và khí thế, bây giờ đã có người bắt đầu run rẩy, hối hận vì bản thân quá bốc đồng.
Trốn ở sau núi không tốt sao? Vì sao lại tự mình chạy tới hang cọp chứ?
Nhưng chuyện đã như vậy, bây giờ cũng không thể quay về được nữa rồi, chỉ đành lùi về sau nhiều hết mức có thể.
Kim Phi cũng phát hiện ra tình huống này, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/2649387/chuong-284.html