Nếu bọn thổ phỉ đã chặn ở Đồng Sơn, sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra bí mật chuyển hàng trong đêm.
Kim Phi biết rằng chuyện này không thể trách Lưu Thiết được.
Vỗ vai Lưu Thiết, nói: “Thiết Tử ca, không sao, mất thì mất thôi, người không sao là được rồi”.
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Lưu Thiết tự tát cho mình một cái: “Phi ca, Hổ Tử…”
“Hổ Tử làm sao?”
Trái tim Kim Phi thắt chặt lại.
Hổ Tử là cháu họ của Trương Lương, một đứa trẻ mười lăm tuổi đã cùng đi giao hàng với Trương Lương từ những ngày đầu.
Hai người anh họ của Trương Lương đều đã chết trên chiến trường, Hổ Tử là cháu đích tôn của nhà bọn họ, nếu như cậu bé xảy ra chuyện gì, Kim Phi làm sao ăn nói với Trương Lương được đây.
“Hổ Tử bị thổ phỉ đánh gãy chân, lộ cả xương bên trong ra, ta nghĩ lão Đàm chưa không được, sợ rằng Hổ Tử sẽ bị liệt vì vậy liền tự mình đưa cậu ấy tới huyện phủ”.
Lưu Thiết nói: “Lang y nối lại xương cho cậu ấy, nói rằng có thể hồi phục như ban đầu, ta sợ rằng đi đi lại lại không tốt cho vết thương nên để cậu ấy ở lại chỗ lang y”.
“Thiết Tử ca, huynh làm đúng, cho dù thế nào, người là quan trọng nhất”.
Kim Phi nghe thấy vậy liền thờ dài một hơi.
Người không chết là tốt rồi.
Lão Đàm chỉ là một thầy thuốc trong làng, y thuật có lẽ còn không bằng Kim Phi, Lưu Thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/2649321/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.