"Anh ta nói, ngài là tướng quân mạnh nhất thiên hạ, bảo ta đến học hỏi ngài".
Khánh Mộ Lam nói: "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ theo ngài học, học xong sẽ lên biên giới giết giặc, báo quốc!"
"Cô thật sự muốn ở lại à?"
Kim Phi bất lực xoa lông mày.
Khánh Hoài đã gửi một bà cô cho y.
Khánh Hoài cũng biết rằng mình đuối lý, liên tục xin lỗi Kim Phi trong bức thư, nhờ Kim Phi giúp đỡ.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi thấy Khánh Hoài nói chuyện với người khác với giọng điệu khiêm tốn như vậy, với tình bạn giữa hai người, dù khó khăn đến đâu thì Kim Phi cũng phải tiếp tục chuyện này.
"Sao lại vò đầu, ngài không vừa ý sao?"
Khánh Mộ Lam lạnh lùng nhìn Kim Phi bằng một đôi mắt to.
"Cô nương, không phải ta không vừa ý, chỉ là sợ cô không chịu được khổ thôi!"
Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam với ánh mắt dò xét, lắc đầu nhẹ.
Người thì cũng đã đến rồi, Kim Phi cũng không dám để Khánh Mộ Lam tùy tiện rời đi.
Nếu cô ấy lẻn ra biên giới, biết giải thích thế nào với Khánh Hoài đây?
Đối với một người như Khánh Mộ Lam, khích tướng là cách tốt nhất.
Nghe Kim Phi nói vậy, Khánh Mộ Lam nổi khùng lên: "Ta còn tưởng Kim tiên sinh là cao nhân cơ, nhưng hóa ra cũng chỉ là loại xem thường phụ nữ thôi!"
"Ta không coi thường phụ nữ, ngược lại, ta còn nghĩ phụ nữ có thể nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/2649298/chuong-240.html