“Vậy thì tiên sinh còn lo lắng gì?"
“Thần đã phái người đi điều tra rồi, vẫn nên đợi người của ta quay về rồi đại soái hãy quyết định”.
“Vậy được”.
Dù sao đi điều tra tình hình cũng không mất nhiều thời gian, đợi thêm một lúc nữa cũng không đáng gì.
Khi Trác Bản tới trại đại soái, trinh thám ra ngoài nghe ngóng tin tức cũng quay về.
“Sao rồi, hai cột khói đó là sao?”
Trợ tá hỏi.
“Bẩm tiên sinh, cột khói phía đông là do dân tị nạn Đại Khang đốt lửa nướng đậu, cháy lan vào đám cỏ khô bên cạnh, còn cột khói phía Tây là do một nhà nông trên núi nấu ăn, cháy mất túp lều”.
Trinh sát đáp.
“Chắc chắn không?”
Trợ tá hỏi: “Có phát hiện tung tích của Thiết Lâm Quân hay binh lính Đại Khang nào khác không?”
“Không có, về cơ bản có thể xác nhận không liên quan gì”.
“Ta đã nói mà, có phải khói xám đâu, tiên sinh cẩn thận quá rồi”.
Lý Kế Khuê bảo trinh sát đi, cười nói: “Phải đánh trận thôi, đám người Đại Khang đều nấp trong núi tránh nạn, cháy tí khói là chuyện rất bình thường, có gì đáng ngạc nhiên đâu”.
Đây cũng chính là lý do mà Kim Phi và Từ Kiêu hẹn nhau đốt lửa ở hai nơi.
Bây giờ có rất nhiều bách tính Đại Khang đang ẩn náu trên núi để tránh chiến tranh, hỏa hoạn có thể xảy ra ở bất kỳ đâu.
Nhưng khả năng xảy ra cháy cùng lúc ở hai nơi là cực kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/2649087/chuong-158.html