Bọn họ đã được chứng kiến sức mạnh của cung nỏ hạng nặng Đại Khang, ai cũng không muốn dùng thân để trải nghiệm.
Tuy nhiên bọn họ cũng không quá coi trọng việc này.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết rõ, quy trình sản xuất cung nỏ hạng nặng yêu cầu rất cao, Thiết Lâm Quân không có nhiều cái.
Bây giờ lại là ban đêm, có mấy cái cung nỏ để bắn, mà nếu bắn thì bắn được mấy người?
Đánh trận thì ở đâu cũng có người chết, ai bị bắn chết thì là do người đó xui xẻo.
“Đợi ông đây xử gọn Thiết Lâm Quân, nhất định sẽ đi phá bỏ cái thứ khốn kiếp ấy”.
Lý Kế Khuê chửi một tiếng, sau đó dẫn đầu mọi người ra khỏi trại.
Bên ngoài trại, kỵ binh Đảng Hạng đã sẵn sàng từ lâu.
Ngay khi tướng lĩnh vào vị trí, đội ngũ lập tức xuất phát.
Đến Thanh Thủy Cốc, bộ binh mang theo cung hạng nặng, nhanh chóng chuẩn bị tinh thần để chiến đấu với quân địch.
Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ bị chặn bởi phương trận, kết quả hố đào xong hết rồi cũng không thấy một binh lính Thiết Lâm Quân nào.
“Ha ha, xem ra Thiết Lâm Quân đều bị gọi về hết rồi, hôm nay chúng ta may mắn đấy!”
Lý Kế Khuê cười vang, ra lệnh cho đội kỵ binh xông vào bên trong.
Trong đại danh của Thiết Lâm Quân, binh lính canh giữ phía sau trại đang bị những tù nhân Đảng Hạng áp sát, buộc phải rút lui.
Hơn một nửa toàn bộ khu trại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/2649031/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.