Chương trước
Chương sau
Huống hồ, cho dù Giang Diệp không ký tên thì người hâm mộ cũng sẽ vây kín lối ra.

 



 

"Lát nữa tôi lái xe dụ người hâm mộ đi trước, sau đó anh đi từ cửa sau, chúng ta gặp nhau ở công viên sau sân vận động."

 



 

"Được."

 



 

Giang Diệp gật đầu, hai người nhanh chóng bắt đầu hành động.

 



 

Cách dụ hổ rời núi này bọn họ cũng không phải lần đầu sử dụng, đây là cách nhanh nhất để rời khỏi sân vận động.

 



 

Hai giờ, một chiếc xe ô tô màu đen chậm rãi rời khỏi sân vận động.

 



 

Những người hâm mộ đứng đợi bên ngoài, vừa nhìn thấy biển số xe quen thuộc, lập tức vây quanh lại, giống như trước đây hô to tên Giang Diệp, chỉ hy vọng có thể nhận được chữ ký của anh.

 



 

Nhưng trên xe lúc này chỉ có một mình Tiêu Hòa.

 



 

Cô khó khăn tiến về phía trước, cảm thấy từng bước đi đều rất gian nan.

 



 

Nhưng may thay, người hâm mộ chỉ đi theo bên cạnh xe, sau đó cũng tản đi mất, rất nhanh bên ngoài sân vận động đã không còn một bóng người.

 



 

Lại đợi thêm hai mươi phút, Giang Diệp đội mũ và khẩu trang, nhanh chóng từ cửa sau đi ra, hướng về phía công viên đã hẹn trước.

 



 

Sân vận động này nằm ở ngoại ô, bình thường chỉ khi tổ chức hoạt động mới có người, bây giờ trên đường, ngoài những chiếc xe thỉnh thoảng lao vụt qua, gần như không nhìn thấy bóng người nào.

 



 

Giang Diệp không muốn để Tiêu Hòa phải đợi lâu, bước nhanh như bay, vừa mới đến lối vào công viên, đột nhiên có người chặn lại.

 



 

Người đến là một người đàn ông trung niên, trông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, đội một chiếc mũ lưỡi trai, vừa nhìn thấy Giang Diệp, biểu cảm liền trở nên kích động, chặn anh lại ở ven đường.

 



 

"Giang Diệp, tôi và em gái tôi đều là người hâm mộ cậu, nếu như con bé có thể nhìn thấy cậu thì chắc chắn sẽ rất vui mừng! Chỉ là em gái tôi từ nhỏ đã mắc bệnh bại liệt, mỗi ngày nó đều nghe nhạc của cậu, nghệ sĩ mà con bé thích nhất chính là cậu!"

 



 

Giang Diệp một lòng muốn đi tìm Tiêu Hòa, nhớ kỹ lời cô dặn dò, vốn định trực tiếp rời đi, đột nhiên nghe thấy hai chữ "bại liệt", bước chân đột nhiên dừng lại.

 



 

"Cảm ơn anh."

 



 

Thấy Giang Diệp đáp lại, người đàn ông liền tỏ vẻ khó xử.

 



 

"Hôm nay tôi đưa em gái tôi ra ngoài đi dạo, không ngờ xe lăn lại kẹt vào thanh chắn cống thoát nước, muốn nhờ ai đó giúp đỡ nhưng lại không tìm được ai, cậu có thể giúp tôi một tay không?"

 



 

Nói xong, chỉ tay về phía ngôi làng ở bên kia công viên.

 



 

Khu vực kia sắp sửa được giải tỏa, bây giờ những người ở bên trong đã lần lượt chuyển đi hết rồi, nơi đó vốn rất hoang tàn.

 



 

Giang Diệp quay đầu nhìn thử, nhiều năm kinh nghiệm khiến trong lòng anh dâng lên một dự cảm không lành.

 



 

"Tiêu Hòa đang ở gần đây, tôi gọi điện thoại cho cô ấy qua đây, nhiều người giúp đỡ cũng tiện hơn."

 



 

Vừa nói, vừa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị liên lạc với Tiêu Hòa.

 



 

Người đàn ông liền tiến lên cản trở: "Hai chúng ta đến đó thử trước, không cần gọi điện thoại, phụ nữ đến rồi cũng không giúp được gì đâu."

 



 

Nghe vậy, hành động của Giang Diệp khựng lại: "Anh không biết Tiêu Hòa sao?"

 



 

Chỉ cần người nào đó hơi tìm hiểu một chút về giới giải trí cũng đều biết Tiêu Hòa, vì vậy tuyệt đối sẽ không nói ra lời này.

 



 

Hơn nữa, người trước mắt này lại là người hâm mộ trung thành của anh.

 



 

Ánh mắt Giang Diệp tức thì trở nên cảnh giác, vừa lùi lại phía sau, vừa nhanh chóng bấm số điện thoại gọi cho Tiêu Hòa.

Vừa chuẩn bị bấm gọi thì nét mặt của người đàn ông trước mắt đột nhiên thay đổi, gã ta bỗng nhiên xông lên, một cái tát đánh bay điện thoại của Giang Diệp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-khong-toi-tro-thanh-quan-li-vang-trong-lang-showbiz/chuong-494.html.]



 

"Còn muốn gọi người sao? Ngoan ngoãn đi theo bọn tao, yên tâm, chỉ cần thuận lợi lấy được tiền, bọn tao sẽ không động tay động chân với mày đâu."

 



 

Vừa dứt lời, chỉ thấy xung quanh lại xuất hiện thêm vài người nữa vây quanh Giang Diệp.

 



 

Giang Diệp nhìn điện thoại rơi trên mặt đất, xoay người đá một cái vào người đàn ông đang chặn đường, sau đó đột ngột xông ra ngoài.

 



 

Chạy!

 



 

Anh chạy cực nhanh.

 



 

May sao thời gian qua Tiêu Hòa vẫn luôn huấn luyện đặc biệt cho anh, mỗi ngày gắng sức chạy mười cây số, vì thế bây giờ Giang Diệp chạy trốn nhanh đến mức gần như bay.

 



 

Chỉ trong chớp mắt, anh đã chạy ra xa mấy mét.

 



 

Bọn bắt cóc thấy thế, phản ứng nhanh nhẹn.

 



 

"Chết tiệt! Hắn không phải là minh tinh sao? Làm sao chạy nhanh thế được!?"

 



 

Lần bắt cóc nghệ sĩ trước đó của chúng, người kia nhìn người cao to khỏe mạnh nhưng lại cực kỳ yếu đuối, vừa nhìn thấy bọn chúng đã sợ đến mềm cả chân, càng không nói đến chuyện chạy trốn.

 



 

Không ngờ Giang Diệp trông có vẻ yếu đuối, động tác lại nhanh nhẹn như vậy.

 



 

Vội vã chạy tới nơi đông người.

 



 

Nhưng dù anh chạy nhanh đến đâu thì cũng không nhanh bằng xe, chỉ một lát sau, Giang Diệp đã bị đuổi kịp.

 



 

Tiêu Hòa dẫn dắt người hâm mộ ra khỏi cửa hội trường, đợi một lúc ở địa điểm hẹn trước nhưng mãi không thấy Giang Diệp xuất hiện.

 



 

Cô lập tức băng qua công viên, tiến về phía hội trường nhưng khi đến tận cửa ra vào vẫn không thấy một bóng người.

 



 

Nơi đây có chút hẻo lánh, ngay cả xe cộ đi lại cũng thưa thớt, bên trái là công viên xanh um tùm, bên phải là một loạt nhà cửa chờ di dời, vắng tanh không một bóng người, mặc dù lúc này nắng chói chang, cũng lộ ra vẻ tiêu điều.

 



 

Tính theo tốc độ của Giang Diệp, anh hẳn đã đến từ lâu rồi.

 



 

Tiêu Hòa nhanh chóng gọi điện cho Giang Diệp, vài giây sau, tiếng chuông điện thoại lại vang lên từ cách đó không xa.

 



 

Đi theo tiếng tìm đến, một chiếc điện thoại vẫn đang không ngừng rung trên mặt đất, trên màn hình nhảy lên tên của cô.

 



 

Nhưng nhìn quanh bốn phía, chủ nhân của chiếc điện thoại đã biến mất.

 



 

Với tính cách của Giang Diệp, chỉ cần đã hẹn gặp thì dù trời có sập xuống cũng sẽ liều mạng đến đây, bây giờ thế này chắc chắn là đã xảy ra chuyện.

 



 

Giang Diệp bây giờ là lưu lượng hàng đầu của giới giải trí, sau năm năm mới trở lại, rất nhiều người đều thể hiện ra sự điên cuồng, xét đến chuyện xảy ra cách đây năm năm, không thể không lo lắng.

 



 

Nghĩ đến đây, hơi thở của Tiêu Hòa trở nên gấp gáp.

 



 

Cô khẽ động ngón tay, thậm chí còn bốc đồng muốn gọi Tiểu Quai ra, để nó ngửi mùi hương vẫn chưa tan hết trong không khí.

 



 

Mới đi được hai mươi phút, có lẽ sẽ đuổi kịp.

 



 

Trước đây, những nghệ sĩ khác dưới trướng cô cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng cô đều có thể bình tĩnh ứng phó, bây giờ lại có một thoáng hoảng loạn.

 



 

Mặc dù cảm xúc hoảng loạn này chỉ kéo dài chưa đầy một giây, nhưng đối với Tiêu Hòa mà nói đã là rất bất thường.

 



 

Cô liếc mắt nhìn những chiếc ô tô thi thoảng phóng vụt qua trên đường, còn có các camera ở khắp mọi nơi, bây giờ là giữa trưa, nếu Tiểu Quai xuất hiện thì chắc chắn sẽ không tránh được ánh mắt của mọi người, gây ra chấn động toàn quốc.

 



 

Ngón tay của Tiêu Hòa khẽ động, rồi lại nhanh chóng nắm chặt, giấu ra sau lưng, thầm nghĩ phải bình tĩnh lại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.