Chương trước
Chương sau
Tiêu Hòa thấy vậy, chút kiên nhẫn cuối cùng cũng cạn kiệt, ánh mắt cô tối sầm, tức giận dâng lên trong nháy mắt, đột nhiên giơ tay trái lên, đ.ấ.m thẳng vào kính xe.

 



 

Rầm!

 



 

Một tiếng động lớn.

 



 

Kính chắn gió kiên cố trước mặt cô mỏng manh như giấy, không chịu nổi một đòn, lập tức vỡ tan thành hình mạng nhện.

 



 

Mấy người ngồi trong xe đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ra như phỗng.

 



 

Chỉ thấy Tiêu Hòa lại đ.ấ.m thêm một phát, đập vỡ kính, sau đó túm lấy cổ áo tài xế, trực tiếp kéo nửa người anh ta ra khỏi cửa sổ.

 



 

"Tôi bảo anh, dừng xe!"

 



 

Xe ô tô mất kiểm soát, đ.â.m vào cọc tiêu ven đường, cuối cùng dừng lại.

 



 

Tiếng va chạm lớn vang xa trong đêm, kéo theo không khí rung lên ong ong, cuối cùng dần trở nên yên tĩnh.

 



 

Mấy người ngồi trong xe bị va chạm này làm cho đầu óc choáng váng, còn chưa kịp hoàn hồn, cửa xe đã bị người ta mở ra rầm một tiếng, Tiêu Hòa ném từng người một ra ngoài, cuối cùng mới nhìn thấy Triều Nhan nằm ở hàng ghế sau cùng.

 



 

Cô ấy vẫn đang hôn mê, mái tóc rối bù che kín khuôn mặt nhỏ nhắn, va chạm lớn như vậy mà vẫn không tỉnh lại.

 



 

Khác hẳn so với hành động thô lỗ vừa nãy, Tiêu Hoà cẩn thận chui nửa người vào trong xe, ôm Triều Nhan ra, kiểm tra kỹ tình trạng cơ thể cô ấy, xác định cô ấy chỉ hôn mê mới yên tâm.

 



 

Quay người, nhìn ba người đàn ông nằm trên đất.

 



 

Ba người thấy vậy định nhổm dậy bỏ chạy, nhưng còn chưa chạy được ba bước xa đã bị Tiêu Hòa đá bay, ngã xuống đất.

 



 

"Đừng đánh! Làm ơn đừng đánh!"

 



 

Một người ôm chặt đầu, sợ hãi liên tục né tránh.

 



 

Hành động vừa rồi của Tiêu Hòa đã làm bọn họ sợ hãi kinh hồn bạt vía, lúc này đều cúi gầm đầu, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn cô.

 



 

Đó căn bản không phải là hành động mà con người có thể hoàn thành.

 



 

"Các người bắt cóc Triều Nhan để làm gì?" Tiêu Hòa lạnh giọng chất vấn.

 



 

Mấy người vội vàng nói: "Là ông chủ Khổng bảo chúng tôi làm!"

 



 

"Ông ta chỉ bảo chúng tôi làm Triều Nhan bất tỉnh, đưa đến khách sạn của ông ta, những chuyện khác chúng tôi không biết, cô tha cho chúng tôi đi."

 



 

Tiêu Hòa lạnh lùng nhìn ba người trên mặt đất.

 



 

"Đây là lần thứ mấy mấy người làm chuyện này cho ông ta rồi?"

 



 

"Lần đầu tiên! Thực sự là lần đầu tiên!"

 



 

Bọn họ quỳ trên mặt đất, bắt đầu khổ sở cầu xin, hứa hẹn lần sau chắc chắn sẽ không tái phạm, nhưng Tiêu Hòa lại không hề bị lay động.

 



 

Nếu không phải cô đuổi theo kịp, bắt được bọn họ, đám người này sẽ luồn cúi hạ mình nhận sai sao?

 



 

Cô đi lên đá tên đó một cước.

 



 

Đối phương lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết, ôm bụng rên rỉ.

 



 

"Chúng tôi đã nói hết rồi, tại sao cô còn đánh?"

 



 

Tiêu Hòa: "Tôi có nói không đánh mấy người sao?"

 



 

Cô nhanh chóng đưa Triều Nhan đến bệnh viện, sau đó bắt những kẻ bắt cóc mặt mũi bị đánh bầm dập đến đồn cảnh sát.

 



 

Đi tới đồn cảnh sát, ba người như được cứu sống, lập tức chạy đến trước mặt cảnh sát tự thú, còn trốn sau lưng anh ta, chỉ vào Tiêu Hòa hét lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-khong-toi-tro-thanh-quan-li-vang-trong-lang-showbiz/chuong-344.html.]

 



 

"Cô ta là quái vật! Cô ta không phải con người!"

 



 

Con người làm sao có thể đuổi kịp một chiếc xe ô tô đang phóng nhanh?

 



 

Nghe vậy, cảnh sát quay đầu nhìn Tiêu Hòa, nhìn trái nhìn phải đều chỉ thấy là một cô gái nhỏ xinh đẹp, đâu phải quái vật gì?

 



 

"Mấy người đến đồn cảnh sát còn nói bậy bạ! Vào trong hết cho tôi! Thành thật khai báo hành vi phạm tội của các người!"

Mặt của ba người vẫn còn nét kinh hoàng, không lâu sau đã khai sạch sẽ việc bọn họ nhận chỉ thị của ông chủ Khổng, bắt cóc Triều Nhan.

 



 

Sáng sớm, trời vừa sáng, ông chủ Khổng đã bị đưa đến đồn cảnh sát.

 



 

Đối mặt với câu hỏi của cảnh sát, ông ta một mực phủ nhận.

 



 

"Tôi căn bản không quen những người này, chỉ dựa vào vài lời nói của bọn họ đã bắt tôi đến thẩm vấn, các người có bằng chứng không?"

 



 

Rõ ràng là ông ta đã có sự chuẩn bị, bên cạnh còn dẫn theo hai luật sư ăn nói khéo léo.

 



 

Cảnh sát khó xử giải thích với Tiêu Hòa: "Theo lời khai của ba người đó, lúc ông chủ Khổng thuê bọn họ đều là trả tiền mặt, không có ghi âm, bây giờ đúng là không có bằng chứng. Hai luật sư đó không dễ chọc, nếu không thả người thì bọn họ sẽ khởi kiện."

 



 

"Còn phải đợi Triều Nhan tỉnh lại, điều tra thêm để nắm được bằng chứng mới có thể tiếp tục thẩm vấn ông ta."

 



 

Cảnh sát vừa dứt lời, ông chủ Khổng đã ngẩng cao đầu đi ra khỏi đồn cảnh sát, như thể đã đánh thắng trận, phía sau còn đi theo hai luật sư.

 



 

Nhìn thấy Tiêu Hòa đứng bên ngoài, ông ta nở nụ cười đắc ý đi tới.

 



 

"Tiêu Hòa, cô cũng quá không biết điều rồi, trước đó tôi còn tốt bụng mời cô và nghệ sĩ dưới trướng cô đến Thiên Thượng Nhân Gian nghỉ dưỡng, không ngờ cô bắt mấy kẻ không ra gì tới cố tình vu oan cho tôi, đúng là làm ơn mắc oán mà."

 



 

"May mà tôi trong sạch, chịu phối hợp điều tra, nếu không danh tiếng của tôi đã bị cô hủy hoại rồi!"

 



 

Nói đến đây, ánh mắt ông ta đột nhiên trở nên hung dữ.

 



 

"Chuyện này tôi sẽ không để yên đâu! Vu oan cho tôi, làm tổn hại danh dự của tôi, tôi sẽ tìm cô tính sổ!"

 



 

Nói xong, ông ta vênh váo lên xe rời đi.

 



 

Cảnh sát nhíu mày, nhìn chiếc xe hơi đi xa, tức giận nói: "Ông ta có thể có danh tiếng gì chứ? Khét tiếng thì có, không biết bao nhiêu người đang điều tra ông ta! Chỉ là khổ nỗi không tìm được bằng chứng mà thôi, lần này tôi nhất định phải nắm được nhược điểm của ông ta!"

 



 

Tiêu Hòa nhớ đến thứ mình lấy được ở khu nghỉ dưỡng lần trước, chuyện xấu mà ông chủ Khổng làm không chỉ có bắt cóc Triều Nhan.

 



 

Vừa định nói, điện thoại reo lên, là Hoắc An nhắn tin:

 



 

[Triều Nhan tỉnh rồi.]

 



 

Tối hôm qua, sau khi Tiêu Hòa đưa Triều Nhan đến bệnh viện, cô đã gọi Hoắc An đến trông chừng, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

 



 

Thuốc mê có vẻ hơi nặng, mãi đến tận lúc này Triều Nhan mới tỉnh lại, may mà cơ thể không có vấn đề gì lớn.

 



 

Tiêu Hòa đến bệnh viện, những người khác đều đã có mặt, sau khi biết được sự việc, ai nấy đều phẫn nộ.

 



 

"Hóa ra là tên khốn đó! Lúc ở khu nghỉ dưỡng em đã thấy ông ta không vừa mắt rồi, quả nhiên là đồ xấu xa!"

 



 

"Lần trước không phá hỏng được khu nghỉ dưỡng của ông ta, đúng là quá nương tay với ông ta rồi."

 



 

Tiêu Hòa nói: "Tối hôm qua tôi đã báo cảnh sát rồi, sáng nay thẩm vấn một lượt nhưng chỉ có nhân chứng mà không có vật chứng, ông chủ Khổng không thừa nhận, cuối cùng chỉ có thể thả người trước."

 



 

Nghe vậy, mọi người lại càng tức giận hơn.

 



 

"Nếu không có đội trưởng cứu người về thì bây giờ Triều Nhan đã xảy ra chuyện rồi, sao có thể để ông ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như vậy được? Chẳng lẽ chúng ta cứ thế mà bỏ qua sao?" Ôn Khả Khả tức giận nói.

 



 

"Tất nhiên là không."

 



 

Lúc này trong lòng Tiêu Hòa cũng rất tức giận, nhưng càng tức giận thì càng phải bình tĩnh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.