Chương trước
Chương sau
Tiêu Hòa véo mặt anh, giống như đang phân tích cảm giác chân thực truyền đến từ đầu ngón tay, biểu cảm có chút nghiêm túc.

 



 

"Giang Diệp, mặc dù bây giờ anh đang sống sờ sờ trước mặt tôi, nhưng trong mắt tôi, anh chỉ là một nhân vật giấy."

 



 

Những người ở đây thực ra đều chỉ là nhân vật trong một cuốn sách mà thôi.

 



 

Ngay cả cô cũng không chắc, liệu mình có đột nhiên xuyên về thế giới cũ hay không.

 



 

Mặt Giang Diệp nóng bừng, nhưng vẫn kịp nhìn thấy một tia do dự không quyết trong đôi mắt của Tiêu Hòa.

 



 

Anh kéo tay Tiêu Hòa xuống, nắm lấy.

 

"Mặc dù tôi không biết cô đang nói gì, nhưng tôi cảm thấy bây giờ cô rất thích công việc người đại diện này."

 



 

Câu nói này giống như một cơn gió mát, trong nháy mắt thổi tan sương mù trong đầu Tiêu Hòa.

 



 

Đúng vậy.

 



 

Từ khi nào mà cô lại do dự như thế?

 



 

Chưa nói đến chuyện cô có thể quay về hay không.

 



 

Cho dù thực sự phải đi, nếu Hoắc An và những người khác đồng ý thì cứ nhét tất cả mọi người vào không gian, cùng nhau mang đi là được.

 



 

Nhân vật giấy nhét vào không gian, chắc là sẽ không c.h.ế.t đâu nhỉ?

 



 

Tiêu Hòa bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên phát hiện Giang Diệp vẫn đang nắm tay mình, lòng bàn tay anh nóng đến mức có chút bất thường.

 



 

"Tay anh nóng quá." Cô kinh ngạc nói.

 



 

Giang Diệp sửng sốt, vội vàng rụt tay về, kết quả là giây tiếp theo, Tiêu Hòa lại tiến lại gần, sờ lên mặt anh.

 



 

"Mặt cũng nóng quá, bị bệnh sao?"

 



 

Nghe vậy, Giang Diệp càng thêm ngượng ngùng, vội vàng nói nhỏ: "Cô buông tôi ra, tôi sẽ không nóng nữa."

 



 

Tiêu Hòa không tìm ra mối liên hệ giữa hai điều này, khó hiểu buông tay anh ra, sau đó lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Giang Diệp, có chút lo lắng.

 



 

Nhân vật giấy sẽ không tự bốc cháy chứ?

 



 

Đang nghĩ, điện thoại đột nhiên reo lên.

 



 

Triều Nhan gửi đến hai tin nhắn: [Em đã vượt qua vòng tuyển chọn rồi!]

 



 

[Chị Tiêu Hòa, đạo diễn hỏi em thông tin liên lạc của người đại diện, em có thể điền số điện thoại của chị không ạ?]

 



 

Cô ấy cẩn thận hỏi.

 



 

Tiêu Hòa nhìn thấy câu này, cười trả lời: [Được.]

 



 

Nhận được câu trả lời này, Triều Nhan rõ ràng vui vẻ hẳn lên: [Cảm ơn chị!]

 



 

Gửi xong tin nhắn, Tiêu Hòa lập tức đứng dậy, nhanh chân đi ra ngoài.

 



 

Vừa đi đến cửa, cô đột nhiên quay đầu nhìn Giang Diệp một lúc.

 



 

"Tôi quyết định rồi, đến lúc đó cũng sẽ để lại một vị trí cho anh."

 



 

Trong không gian sẽ để lại một vị trí cho anh.

 



 

Nếu Giang Diệp đồng ý, cô sẽ vo tròn anh lại, cùng nhau gói ghém mang đi.

 



 

Đợi đến tận thế, tin rằng chỉ cần có cô bảo vệ, cho dù là một cây cải trắng nõn nà như Giang Diệp cũng có thể bình an vô sự.

 



 

Ngày cuối cùng của vòng tuyển chọn kết thúc, ê-kíp chương trình Thượng Vũ công bố danh sách tất cả các thí sinh.

 



 

Triều Nhan đương nhiên có tên trong danh sách.

 



 

Trước đó, đoạn video Triều Nhan múa ở quảng trường không được lan truyền rộng rãi, chỉ có một số ít người biết, lúc này mọi người nhìn thấy cái tên này đều tỏ ra không hiểu.

 



 

Rất nhanh, dưới danh sách thí sinh do ê-kíp chương trình công bố, xuất hiện không ít tiếng nghi ngờ.

 



 

[Sao lại có Triều Nhan? Chẳng phải cô ta đã bị loại rồi sao?]

 



 

Không chỉ cư dân mạng, ngay cả nhân viên công tác trong ê-kíp chương trình cũng rất ngạc nhiên, còn từng hỏi qua giám khảo của vòng tuyển chọn lúc đó.

 



 

Nhưng hầu như mọi người đều đưa ra câu trả lời giống nhau:

 



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-khong-toi-tro-thanh-quan-li-vang-trong-lang-showbiz/chuong-331.html.]

 

"Triều Nhan có thực lực, xứng đáng được đứng trên sân khấu."

Câu trả lời này càng làm gia tăng sự tò mò của mọi người.

 



 

Dù sao thì lần cuối Triều Nhan xuất hiện trước công chúng, mọi người vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của cô ấy.

 



 

Rất nhanh, danh sách này được truyền đến Giải Trí Lam Tinh.

 



 

Phan Hồng sau khi biết tin này, phản ứng đầu tiên là ê-kíp chương trình đã bị mua chuộc.

 



 

Thượng Vũ tuy nổi tiếng, nhưng chỉ cần bỏ ra đủ tiền, muốn mua một suất thi đấu cũng không khó.

 



 

Cô ta hối hả tìm đến Triều Nhan, muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện, nhưng lại bị người đứng trước mặt làm cho sửng sốt.

 



 

"Sao cô lại gầy đi nhiều thế?!"

 



 

Mới chỉ nửa tháng thôi mà?

 



 

Triều Nhan đã khác xa so với trước kia!

 



 

Tuy vẫn chưa trở về dáng vẻ khi mới ký hợp đồng, nhưng bây giờ thân hình thon thả, sắc mặt hồng hào, thậm chí còn đẹp hơn trước.

 



 

Cho dù có phẫu thuật thẩm mỹ cũng chưa chắc đạt được hiệu quả tốt như vậy.

 



 

Cô ta đột nhiên nhớ ra, gần đây trong công ty có lời đồn Triều Nhan trở nên xinh đẹp, chẳng lẽ là thật sao?

 



 

"Có chuyện gì không?" Triều Nhan nghi hoặc hỏi.

 



 

Cô ấy không ngờ Phan Hồng lại xuất hiện, từ sau khi giải ước, cô ta chưa từng đến tìm mình.

 



 

Ánh mắt của Phan Hồng không ngừng đảo quanh người Triều Nhan.

 



 

"Nghe nói cô đã vượt qua vòng tuyển chọn của Thượng Vũ rồi?"

 



 

"Đúng vậy."

 



 

Nghe vậy, trên mặt Phan Hồng lộ ra vài phần vui mừng.

 



 

"Chỉ cần cô chịu cố gắng, vẫn có thể làm được."

 



 

Triều Nhan gật đầu, có chút không hiểu ý của cô ta.

 



 

Lúc này, Phan Hồng nở nụ cười thân thiết ân cần.

 



 

"Cô đã chọn xong điệu múa cho vòng thi đấu tiếp theo chưa? Luyện tập thế nào rồi? Lát nữa đến phòng tập nhảy múa thử đi, tôi sẽ giúp cô thẩm định."

 



 

Triều Nhan nhíu mày, ghi nhớ lời dặn của Tiêu Hòa.

 



 

"Bài múa thi đấu là bí mật, trước khi lên sân khấu không được công khai với người ngoài."

 



 

Phan Hồng nghe lời này, sắc mặt lập tức thay đổi: "Tôi là người đại diện của cô."

 



 

Triều Nhan thẳng thắn nói: "Chúng ta đã giải ước từ nửa tháng trước rồi."

 



 

Ngày giải ước, cô ấy đã cầu xin đủ kiểu, hy vọng Phan Hồng cho mình thêm một cơ hội nhưng lại bị từ chối không thương tiếc, bị yêu cầu ký tên giải ước ngay tại chỗ.

 



 

Lúc đó Phan Hồng nói, ký vào đơn giải ước thì sau này bọn họ không còn quan hệ gì nữa.

 



 

Phan Hồng nhớ rất rõ.

 



 

Bây giờ cô ta có chút hối hận.

 



 

Cô ta nào biết được, Triều Nhan đã bị coi là quân cờ bỏ đi lại đột nhiên trỗi dậy?

 



 

Không những đã giảm cân thành công, mà còn đẹp hơn trước ba phần, chỉ cần thể hiện tốt trong Thượng Vũ, sau này chắc chắn có thể trở lại giới phim ảnh.

 



 

Biết thế này, lúc trước đã không dám vội vàng giải ước.

 



 

Nhưng Triều Nhan rất dễ bị khống chế, chỉ cần nói vài lời là đối phương sẽ ngoan ngoãn nghe theo mình.

 



 

Nghĩ đến đây, Phan Hồng lại oán trách.

 

"Lúc trước tôi giải ước với cô là vì bản thân cô không có chí tiến thủ, ăn uống vô độ hại bản thân thành ra bộ dạng này, ngay cả vòng tuyển chọn cũng bị loại, chẳng lẽ đó không phải lỗi của cô sao? Bây giờ cô đã thay đổi, tôi có thể cân nhắc tiếp tục ký hợp đồng với cô."

 



 

Vừa nói, vừa bày ra thái độ bố thí từ trên cao nhìn xuống.

 



 

Trước đây vào lúc này, Triều Nhan chắc chắn sẽ cảm kích đến rơi nước mắt mà đồng ý, nhưng bây giờ đối phương lại mặt không biểu cảm nhìn cô ta.

 



 

"Người đại diện của tôi nói, chị như vậy là đang PUA (thao túng tâm lý) tôi, một chữ cũng không thể tin."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.