Chương trước
Chương sau
Các phóng viên thi nhau hỏi.

 



 

Tiêu Hòa dắt William đứng bên đường, vẫn không lên tiếng, đợi đến khi mọi người hỏi xong, cô mới nói: "Chuyện này thế nào còn phải điều tra, bây giờ tôi phải vào trong."

 



 

Cô liếc nhìn mọi người, những phóng viên vốn ồn ào bỗng im lặng, thậm chí còn bị ánh mắt của cô làm cho khiếp sợ, không một ai dám mở miệng hỏi nữa, mà lần lượt lùi sang hai bên, nhường ra một con đường.

 



 

Tiêu Hòa khẽ gật đầu ra hiệu: "Cảm ơn."

 



 

Nói xong, cô dẫn William đi vào trong.

 



 

Vào tòa án, nhìn thấy anh Kiếm đang lo lắng đi đi lại lại.

 



 

Thấy Tiêu Hòa đi vào, anh ta vội nói: "Anh nghe nói Chu Hạo đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê tận mấy luật sư, còn tạo dư luận trên mạng, bây giờ rất nhiều cư dân mạng đều đứng về phía ông ta, phải làm sao đây?"

 



 

Tiêu Hòa vẫn rất bình tĩnh: "Em biết rồi."

 



 

Gần đây, Chu Hạo thường xuyên lên tivi, mục đích là để trong phiên tòa này bản thân có thể tăng thêm lợi thế.

 



 

Tất cả những hành động này, rõ ràng là có cao nhân đứng sau chỉ điểm.

 



 

Đang nghĩ, anh Kiếm thì thầm: "Bọn họ đến rồi."

 



 

Quay đầu nhìn lại, Chu Hạo và một vài luật sư đi từ bên ngoài vào.

 



 

Ông ta đã thay đổi vẻ ngoài say xỉn, lếch thếch thường ngày, thậm chí còn mặc vest, có vẻ là đã chuẩn bị rất kỹ.

 



 

Mấy luật sư bên cạnh ông ta đều là những người giỏi nhất trong các vụ kiện tranh chấp di sản.

 



 

Chẳng trách dạo này ông ta liên tục có động thái.

 



 

Chu Hạo vừa đi vào, nhìn thấy William thì mắt sáng lên, vui mừng nói: "Cô mang chó đến rồi à? Vừa hay, đợi lát nữa phiên tòa kết thúc, tôi có thể đưa nó về nhà rồi."

 



 

Nói xong, ông ta đắc ý quay người ngồi vào ghế nguyên đơn.

 



 

Anh Kiếm nghe vậy càng hoảng hơn, hạ giọng nói với Tiêu Hòa: "Bây giờ cả bằng chứng lẫn dư luận đều bất lợi cho chúng ta, lần này chắc chắn xong đời rồi."

 



 

Phiên tòa này diễn ra nhanh hơn dự kiến, có thể là Chu Hạo đã thông chốt ở đâu đó để phiên tòa được xét xử sớm, khiến mọi người trở tay không kịp, đến nỗi rất nhiều thứ còn chưa chuẩn bị xong.

 



 

Tiêu Hòa nhìn về phía cửa không nói gì, không biết đang suy nghĩ điều gì.

 



 

Rất nhanh, phiên tòa chính thức bắt đầu.

 



 

Luật sư bên kia rất có kinh nghiệm, lần lượt đưa ra mối quan hệ giữa ông cụ Chu và William, dưới sự chứng minh của nhiều bức ảnh và nhân chứng, có thể khẳng định, William chính là di sản mà ông cụ Chu để lại.

 



 

Chu Hạo là người thừa kế duy nhất, theo quy định của luật thừa kế, ông ta đương nhiên có quyền định đoạt William.

 



 

Tiêu Hòa tuy rằng khẳng định William bị ngược đãi và bỏ rơi, nhưng luật pháp về bảo vệ động vật vẫn chưa hoàn thiện, cho dù Tiêu Hòa đưa ra bằng chứng chứng minh sự thật William bị ngược đãi khiến mọi người đau lòng thì cũng vô ích.

 



 

Chu Hạo khóc lóc kể lể trước tòa, Tiêu Hòa quan sát biểu cảm của những người trong tòa án, cô cúi mắt, đưa tay vuốt ve tai William.

 



 

"Phiên tòa hôm nay, có lẽ chúng ta sẽ thua."

 



 

Khi thẩm phán tuyên án, Chu Hạo phải bồi thường cho Tiêu Hòa chi phí điều trị thú cưng và chi phí nuôi dưỡng trong nửa năm qua, còn William bị coi là di sản trả lại cho Chu Hạo, lúc này, mấy người ngồi đối diện nở nụ cười tươi rói.

 



 

Sắc mặt anh Kiếm trở nên vô cùng khó coi, hận không thể xông tới cắn sống cả đám người Chu Hạo.

 



 

Tòa án trở nên ồn ào, bên kia đang reo hò ăn mừng, mấy người ngồi dự khán nhanh chóng chạy ra ngoài, chuẩn bị đưa tin về vụ việc này ngay.

 



 

Tiêu Hòa đã sớm có dự cảm, thấy cảnh sát thi hành án đang đi về phía họ, chuẩn bị đưa William rời đi, cô cúi người nhìn William bên cạnh.

 



 

Mặc dù lúc tuyên án, thẩm phán đã nghiêm túc cảnh cáo Chu Hạo sau này phải đối xử tốt với William, nhưng Tiêu Hòa vẫn không yên tâm.

 



 

Cô nhỏ giọng dặn dò: "William, còn nhớ những gì tao nói với mày không? Không được tùy tiện tấn công các sinh vật khác, nhưng nếu phát hiện ra sự thù địch ở đối phương, phải phản công ngay lập tức, bảo vệ bản thân."

 



 

Đôi mắt xanh biếc của William mang theo vẻ bối rối và ngây thơ, dường như không biết chuyện gì đang xảy ra.

 



 

Rất nhanh, cảnh sát đã đi tới.

 



 

"Cô Tiêu Hòa, chúng tôi phải đưa con ch.ó này trả lại cho nguyên đơn."

 



 

Nói xong, anh ta cầm lấy dây xích trong tay cô.

 



 

Ngay khoảnh khắc bàn giao, trong đôi mắt ngây thơ của William đột nhiên xuất hiện một sự hỗn loạn, con ch.ó sói bình thường điềm tĩnh và lạnh lùng đột nhiên trở nên lo lắng, vùng vẫy muốn chạy về phía Tiêu Hòa, nhưng cảnh sát đã giữ chặt nó, ép nó từng bước đi về phía Chu Hạo.

Trước đây William chỉ cần đến gần Chu Hạo là sẽ lập tức chuyển sang trạng thái chiến đấu, tấn công ông ta, nhưng hôm nay nó dường như rất mơ hồ, tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào Tiêu Hòa.

 



 

Đôi mắt xanh biếc lo lắng nhìn cô, liên tục đứng lên, dường như đang chờ Tiêu Hòa đón nó về.

 



 

Cái đuôi phía sau cụp xuống, không ngừng phát ra tiếng ư ử gọi cô.

 



 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-khong-toi-tro-thanh-quan-li-vang-trong-lang-showbiz/chuong-236.html.]

Nhưng Tiêu Hòa vẫn đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.

 



 

Lúc này Chu Hạo mừng như điên, nhưng ông ta vẫn không dám lại gần William, mà cố ý mời một huấn luyện viên chó để anh ta đón con ch.ó sói.

 



 

Ông ta đi đến trước mặt Tiêu Hòa, vênh váo tự đắc, ánh mắt mang theo vẻ đắc ý.

 



 

"Tôi sẽ chuyển tiền viện phí cho cô sau, nhưng sau này tôi hy vọng cô đừng tiếp xúc với chó của tôi nữa, sau này các người không còn liên quan gì đến nhau."

 



 

Nói xong, ông ta quay sang phấn khích nói với những người khác: "Chúng ta về thôi, tôi đã không thể chờ đợi muốn nhìn cho kỹ con ch.ó của tôi."

 



 

Một đám người ùa ra ngoài.

 



 

Huấn luyện viên chó dắt William đi sau cùng.

 



 

Ngay cả đến lúc này, William vẫn luôn nhìn về phía Tiêu Hòa, khi khoảng cách giữa họ ngày càng xa, nó rõ ràng trở nên nóng nảy.

 



 

Mãi đến khi cửa xe đóng lại, nó mới nhảy lên, nằm trên cửa sổ xe, đáng thương nhìn Tiêu Hòa qua lớp kính.

 



 

Nhìn thấy cảnh này, anh Kiếm không khỏi rưng rưng, xoa xoa cái mũi cay cay, quay đầu lại thấy Tiêu Hòa vẫn đứng im tại chỗ.

 



 

"Vậy mà em cũng chịu được sao?"

 



 

Tiêu Hòa không nói gì.

 



 

Anh Kiếm lại hỏi: "Em cứ để nó bị đưa đi như vậy à?"

 



 

Trong phiên tòa vừa rồi, anh ta đã nghĩ Tiêu Hòa có thể còn giữ lại một nước cờ, mọi chuyện chắc chắn có thể xoay chuyển, kết quả là cho đến khi thẩm phán tuyên án, anh ta vẫn không đợi được.

 



 

Thậm chí khi cảnh sát đưa William đi, anh ta còn nghĩ Tiêu Hòa có thể sẽ dẫn William bỏ trốn.

 



 

Nhưng không ngờ, William cứ thế bị họ đưa đi.

 



 

"Bây giờ vẫn chưa phải lúc, em còn thiếu một thứ." Tiêu Hòa nói.

 



 

"Vậy nếu William bị bọn họ bắt nạt thì sao?"

 



 

"Chu Hạo hiện tại coi William như cây hái ra tiền, ông ta sẽ không làm vậy, hơn nữa em còn tăng thêm hai lớp bảo hiểm."

 



 

Mặc dù nói vậy, Tiêu Hòa vẫn không nhịn được nhìn về hướng xe rời đi, sau đó mới thu hồi tầm mắt, vội vàng nói: "Nó sẽ không sao đâu, chúng ta còn rất nhiều việc phải chuẩn bị."

 



 

Nói xong, nhanh chân đi ra ngoài.

 



 

Anh Kiếm vội vàng đuổi theo, trách móc: "Đến lúc này rồi mà còn chuẩn bị gì nữa? William đã bị Chu Hạo đón đi rồi!"

 



 

Tiêu Hòa kéo chặt áo khoác, bước đi rất nhanh

 



 

Khi nghe thấy câu nói này của anh Kiếm, cô hơi ngẩng đầu, ánh mắt rực rỡ, trong đôi mắt đen láy như có ngọn lửa đang cháy, giọng nói chắc nịch.

 



 

"William là của em, không ai cướp được."

 

Nói xong, nhanh chóng lên xe rời đi.

 



 

Mặc dù phiên tòa đã kết thúc nhưng cuộc điều tra của Tiêu Hòa vẫn chưa dừng lại.

 



 

Chiều hôm đó, Ôn Khả Khả mang theo tài liệu đến muộn, nghe nói William đã bị đón đi, nước mắt rơi lã chã.

 



 

"Đều tại em, nếu em về sớm một chút thì William đã không bị đón đi! Em đáng lẽ phải bám riết lấy pháp y kia không buông."

 



 

Cô ấy khóc lóc hai tiếng thì bị Tiêu Hòa cắt ngang: "Kết quả đã có chưa?"

 



 

Tiếng khóc của Ôn Khả Khả đột ngột dừng lại, nức nở hai tiếng, lấy một bản báo cáo từ trong túi ra: "Đây là báo cáo khám nghiệm tử thi sơ bộ của ông Chu."

 



 

Sau khi Tiêu Hòa từ nhà Chu Hạo trở về, việc đầu tiên cô làm là để Ôn Khả Khả đến cơ quan khám nghiệm tử thi lấy báo cáo khám nghiệm tử thi.

 



 

Cô đã hỏi thăm ở đồn cảnh sát.

 



 

Vào ngày xảy ra vụ việc, khi cảnh sát đến nhà họ Chu, ông Chu đã ngừng thở, nhưng họ vẫn làm theo quy trình đưa ông đến nhà xác bệnh viện, sau đó được cơ quan khám nghiệm tử thi đưa đi.

 



 

Tiêu Hòa nhận lấy báo cáo, chú ý đến cách dùng từ của Ôn Khả Khả.

 



 

"Khám nghiệm tử thi sơ bộ?"

 



 

"Đúng vậy."

 



 

Ôn Khả Khả mắt đỏ hoe, giải thích: "Em cầu xin mãi họ mới chịu đưa báo cáo cho em. Lúc đó sau khi phát hiện ra bất thường, họ định tiến hành khám nghiệm tử thi thêm, nhưng bị gia quyến người c.h.ế.t phản đối kịch liệt, cho nên trên báo cáo chỉ có kết quả kiểm tra bên ngoài cơ thể, bây giờ t.h.i t.h.ể đã hỏa táng, không còn cách nào kiểm tra nữa."

 



 

Gia quyến người chết?

 



 

Không phải là Chu Hạo sao?



 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.