" Dì Hi Văn, chú Tề Ân cháu xong rồi. "
Tiếng gọi vang vọng của bé Du làm ngắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Cô quay người lại đón lấy con bé.
" Sao rồi? Chơi có vui không? "
" Vui lắm ạ, chúng ta đi tiếp đi dì "
Hai người bọn họ dắt tay nhau rời đi bỏ lại anh, Tề Ân cũng nhanh chân bám theo đuôi họ. Hai dì cháu Hi Văn chơi vô cùng vui vẻ, con bé đây là lần đầu được dẫn đến một chỗ như này, từ lúc sinh ra đến nay bé Du rong ruổi theo Chu Minh Tuệ đi hết nơi này đến chốn kia làm gì có thời gian vui chơi như mấy đứa trẻ khác.
Anh nhìn Hi Văn và bé Du chơi vui vẻ như vậy, cô lại chăm sóc đứa bé từng chút, khóe miệng Tề Ân bất giác mỉm cười, anh mơ màng nghĩ về điều gì đó.
" Cao Hi Văn thật biết cách chăm sóc con nít, cô ấy sẽ là một người mẹ tốt. Mình cũng nên học tập cách thân thiết với trẻ em, biết đâu sau này..."
Anh lắc đầu
" Tề Ân, mày đang nghĩ cái gì vậy? "
Hai dì cháu Hi Văn đứng ngước nhìn trước vòng quay lớn trầm trồ.
" Trời ơi cao quá đi "
" Bé Du à, con thật sự muốn lên đó hả? Con không sợ sao? "
" Nếu dì thấy sợ thì có thể rủ chú Tề Ân theo cùng, bé Du không sợ. "
Hi Văn nhếch môi
[ Rủ anh ta theo? Mình tự đi còn sướng hơn. ]
Hi Văn nhanh chân chạy đi mua vé rồi cùng bé Du đứng xếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-muon-ly-hon-voi-ba-dao-tong-tai/869260/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.