Thục Trinh bị cô mắng đến nói không nên lời, không ngờ một cô gái khờ khạo như Cao Hi Văn lại có ngày dám phản công làm cho bọn họ ai cũng không dám tin.
Sau khi xử xong cái đám người xấc xược đó thì xe mà anh bảo đón cô cũng đã đến. Hi Văn tâm trạng hả dạ leo lên xe rời đi cũng coi như là thay cho linh hồn của Cao Hi Văn thật trả thù, trả lại những gì mà bọn họ đã ức hiếp cô ấy bấy lâu nay.
Tài xế chở cô đi cũng cảm thấy đây là chuyện lạ nhất trong bốn năm nay, trước giờ vị thiếu phu nhân này lầm lầm lì lì khiến cho Tề Ân chán ghét nay chính anh lại là người bảo tài xế đến đón cô thật đúng là chuyện lạ.
" Thiếu phu nhân, cô muốn đi đâu? "
" Trung tâm thương mại "
...
Chỉ trong chốc lát sau cô cũng đã có mặt tại trung tâm thương mại, cái cảm giác này đúng là lâu rồi không có được. Cảm giác muốn tiêu tiền...
Đứng giữa những cửa hiệu quần áo, Hi Văn hạnh phúc mỉm cười
" Ngứa tay quá rồi, hôm nay mình phải càng quét một trận. "
Lấy trong túi xách ra một chiếc thẻ, cô bộ dạng mãn nguyện
" Ông Tề cũng ra tay hào phóng với con dâu thật còn cho tiền dưỡng bệnh sau khi xuất viện, có điều mình xài tiền của Cao Hi Văn có kỳ cục quá hay không? "
Cô ngước mắt lên trần nhà chắp tay vái vái
" Tôi thay cô tiếp tục sống, số tiền này tôi dùng hay cô dùng cũng như nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-muon-ly-hon-voi-ba-dao-tong-tai/249072/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.