Tề Tứ ban đầu nhìn cô ông có chút hoảng loạn nhưng sau đó lại mừng đến hai mắt rưng rưng. Đi đến bên cạnh Hi Văn cầm tay cô. " Hi Văn, con...con sống lại rồi, đúng là kỳ tích. " Ông loay hoay nhìn xung quanh rồi nói với Từ Tâm " Quản gia Từ, mau...mau gọi bác sĩ đến xem cho Hi Văn...mau lên " " Vâng, tôi rõ rồi " Những người này sao lại hành động kỳ lạ như vậy khiến cho cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hi Văn ngơ ngác nhìn khắp nơi, Tề Tứ nắm lấy tay cô mừng đến muốn rơi lệ. " Hi Văn, con vẫn còn sống, con chưa chết ta vui lắm " Tề Tứ đang làm gì vậy? Cô không hiểu tại sao ông lại có những hành động kỳ quặc như thế. " Ông Tề, ông là đang... " Bỗng nhiên Hi Văn khựng lại [ Giọng nói của mình, tại sao giọng nói của mình lại lạ như thế? ] Tề Tứ im lặng một lát, ông nhìn lại đứa cháu dâu của mình " Hi Văn sao con gọi ta xa lạ như vậy? Lúc trước con toàn kêu ta là ông nội bây giờ sao lại gọi là ông Tề rồi? " Cô đôi môi mấp máy " Ông nội? Tôi gọi ông là ông nội sao? " Tề Ân im lặng quan sát một cô một hồi lâu rồi mới lên tiếng nói " Cao Hi Văn " Thấy anh ta nhìn mình chằm chằm cô mới nhận ra Tề Ân vừa gọi mình. " Tề tổng, anh gọi tôi sao? " Cách xưng hô của cô nghe thật kỳ quặc, Tề Ân nhíu chặt hàng lông mày lại với nhau. [ Cao Hi Văn sao lại gọi mình là Tề tổng? ] Lấy lại dáng vẻ bình tĩnh, anh hỏi tiếp " Không gọi cô thì gọi ai, cô không biết tên của chính mình à? " " Tất nhiên tôi biết, tôi chính là Đường... " Chưa nói hết câu thì bác sĩ y tá liền thay phiên nhau kéo vào phòng. Tề Tứ kéo tay bác sĩ " Mau, bác sĩ mau xem cháu dâu tôi thế nào rồi. " Ai nấy đều vô cùng sững sốt, trước giờ họ chưa từng bắt gặp trường hợp nào kỳ lạ như vậy, người chết còn có thể sống lại sao? Vị bác sĩ lớn tuổi ở đó lấy hết sức bình tĩnh mà nói chuyện với Tề Tứ " Ông Tề, hơn 30 năm làm nghề tôi chưa bao giờ thấy trường hợp nào giống như thiếu phu nhân đây, rõ ràng lúc ở trên bàn phẫu thuật cô ấy đã không qua khỏi, nhịp tim cũng dừng rồi mà. Sao còn có loại chuyện như thế xảy ra chứ? " Từ Tâm lên tiếng tường trình lại " Lúc nãy thiếu phu nhân bỗng nhiên ngồi bật dậy làm cho lão gia và tôi đều giật mình theo. " Vị bác sĩ nhìn Hi Văn vẫn đang yên lặng ngồi trên băng ca quan sát, mấy y tá đều rất sợ núp sau lưng ông ấy. " Bây giờ như vầy, tôi sẽ kiểm tra lại tình hình của thiếu phu nhân xem thế nào rồi báo lại cho mọi người sau. " Tất cả các bác sĩ lâu năm trong bệnh viện đều tụ họp lại xem tình hình của cô. Họ đẩy Hi Văn đến một căn phòng có rất nhiều máy móc, họ kiểm tra từng bộ phận trên cơ thể của cô rồi xác định Hi Văn hoàn toàn còn sống, các cơ quan trên cơ thể vẫn hoạt động vô cùng bình thường. Cửa phòng mở ra, Tề Ân và Tề Tứ đã đợi bên ngoài từ bao giờ, khi thấy cửa phòng mở ra liền vội tới hỏi thăm bác sĩ về tình hình của cô. " Bác sĩ...cháu dâu tôi nó... " Vị bác sĩ kia tháo khẩu trang ra " Ông Tề, tôi thật sự không thể giải thích được vì sao thiếu phu nhân lại đột nhiên tỉnh lại, nhưng theo quan sát thì tình hình sức khỏe của cô ấy hoàn toàn bình thường. Với lại cả cái chứng bệnh suy tim hình như cũng không còn nữa. " Tề Tứ vui mừng bộc lộ rõ ra mặt " Nhất định là Hi Văn nó ở hiền gặp lành cho nên ông trời mới không nỡ để nó chết. " Ngước mắt lên cao ông chắp tay lại " Tôi phải đến chùa để cúng trả lễ, đúng rồi bác sĩ bây giờ Hi Văn nó có thể về nhà chưa? " " Bởi vì vừa phẫu thuật xong, chúng tôi vẫn chưa xác định rõ tình hình cô ấy thế nào, vẫn là nên ở lại bệnh viện quan sát vài ngày xem sao? " Ông gật đầu, khuôn mặt bộc lộ sự hạnh phúc " Được được, tôi biết rồi. " Nói xong vị bác sĩ kia liền rời đi, Tề Tứ nhìn sang đứa cháu trai của mình đang đứng yên lặng từ nãy đến giờ. " Con đó, mau vào trong thăm con bé. Mấy ngày ở lại bệnh viện này con phải thường xuyên đến thăm Hi Văn, nếu nó mà có mệnh hệ gì ta hỏi tội con. " " Ông nội... " " Không nói nhiều, mau vào trong đi " Tề Ân chép miệng rồi đẩy cửa phòng bước vào trong. Tề Tứ gật đầu vui vẻ hài lòng. Lúc anh bước vào trong chỉ thấy Hi Văn một mình ngồi tỉnh bơ trên chiếc giường trắng, cô đang cố gắng suy nghĩ điều gì đó. Tề Ân thở hắt ra, anh nhìn cô rồi thẳng thắn nói " Cao Hi Văn, có phải cô thông đồng với ông nội bày ra trò giả chết này hay không? Hai người đang muốn làm gì " Hi Văn nhướng ánh mắt lên nhìn anh " Giả chết? Chết còn có thể giả sao? " [ Rõ ràng cô bị Trần Cát Cát hại chết còn dám nói là giả. ] Anh nhếch mép " Chết đi sống lại, cô xem tôi là kẻ ngốc hả? Lúc trước cô là một kẻ khờ khạo bây giờ giả vờ hết nổi rồi hả " Hi Văn tức tối, cô đứng dậy chống nạnh trỏ vào mặt anh. " Tề Ân, anh đừng tưởng bản thân là cấp trên của tôi thì muốn nói gì là nói. Tôi còn không biết tại sao bản thân lại ở cái nơi quỷ quái như vậy. Còn nữa, anh cứ Hi Văn Hi Văn cái gì, tôi không biết ai là Hi Văn hết. "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]