Mà Huyết Thủ Nhân Đồ này là võ giả Địa Cảnh sơ kỳ, là lão làng trong giới võ đạo, tính ra cũng xứng làm chó săn cho mình!
Nhìn thấy Lâm Phong lộ ra vẻ mặt như thế, Huyết Thủ Nhân Đồ âm thầm cảm thấy vui vẻ, lập tức thêm dầu vào lửa, nói:
"Tiền bối, cậu thu nhận tôi đi! Sau này chuyện gì mà cậu không tiện làm đều có thể giao cho tôi.”
"Cũng được đi, sau này ông đi theo tôi.” Lâm Phong thản nhiên nói. Huyết Thủ Nhân Đồ nghe vậy thì âm thầm mừng rỡ.
'Thầm nghĩ thằng nhãi này tuy rằng thực lực rất mạnh, nhưng đối nhân xử thế vẫn còn hơi non nớt!
€ó ví dụ trước đó là nhà họ Tần rồi nhưng vẫn dám tin lời lão ta! Không biết Huyết Thủ Nhân Đồ rất hay nói điêu sao?
Chậc chậc...
Đúng là ngu ngốc một cách đáng yêu!
"Vậy còn Âm Dương Cực Thạch?”
Huyết Thủ Nhân Đồ kìm nén sự vui mừng của mình lại, cẩn thận hỏi.
"Tôi không đưa Âm Dương Cực Thạch cho ông được, chỉ là với tình trạng của ông thì tôi có thể chữa khỏi.”
Lâm Phong trả lời.
Trên núi mười năm, ngoại trừ tu luyện ra, tài luyện thuốc của anh cũng là đỉnh cao.
Một di chứng do tâm pháp võ thuật tạo ra không hề đáng kể đối với anh.
Huyết Thủ Nhân Đồ nghe thấy vậy, con ngươi hơi co lại, run giọng hỏi:
"Thật... thật sao?”
"Đương nhiên là thật! Ông theo tôi về, tôi cho ông một toa thuốc, ông cứ dựa theo đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thieu-gia-vo-dung-lot-xac/3446727/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.