Chương trước
Chương sau
Khi Triệu Hổ dẫn người tới, khí thế của Vân Cảnh Sơ cũng thay đổi rõ rệt. Anh ta khoanh hai tay trước ngực, khoé miệng hơi nhếch lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong bằng ánh mắt giễu cợt như muốn nhìn ra vẻ hoảng sợ từ trên mặt anh.

Nhưng nào ngờ biểu cảm trên mặt Lâm Phong không có chút thay đổi nào, như thể không nhìn thấy mấy người Triệu Hổ vậy.

Chẳng lẽ cậu ta sợ hoảng hồn luôn rồi?

Suy cho cùng vẫn chỉ là một thằng vô dụng!

Trên mặt Vân Cảnh Sơ tràn đầy khinh thường.

“Cảnh Sơ, dù sao cũng là bạn học, anh vừa vừa thôi nhé.” Lúc này, Triệu Song Nhi ngồi ở bên cạnh khuyên nhủ.

Mặc dù cô ta không muốn tiếp xúc với Lâm Phong, nhưng vì nghĩ tới tình bạn cũ nên cũng không muốn làm lớn chuyện quá.

Dù sao tám vệ sĩ xông lên cùng lúc sẽ có thể đánh chết người thật đấy! Nghĩ tới đây, Triệu Song Nhi nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt đầy thương hại. Lâm Phong ơi là Lâm Phong!

Cậu vẫn còn nghĩ là mười năm trước ư?

Giờ cậu chỉ là một con kiến hôi ở trước mặt Vân Cảnh Sơ thôi!



Cậu mà ép anh ấy nổi điên, anh ấy chỉ cần bỏ ra một hai trăm vạn là có thể lấy mạng của cậu rồi, biết không hả?

“Song Nhi, em cũng thấy rồi đấy, có phải anh muốn gây sự đâu! Thực chất anh đã kiềm chế từ nấy giờ, cố không để phát sinh xung đột với cậu ta rồi đó!”

“Nhưng em xem cậu ta làm gì kìa?”

Vân Cảnh Sơ nhìn về phía Lâm Phong, lạnh lùng nói:

“Vậy mà cậu ta lại thẳng tay tát anh một bạt tai! Em nói đi, bây giờ anh cũng là một nhân vật có máu mặt ở thành phố Kim Lăng, nếu anh bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy thì sau này anh biết để mặt mũi ở đâu nữa đây?”

Anh ta vừa dứt lời, Triệu Hổ ở bên cạnh đã phẫn nộ lên tiếng.

“Gì cơ? Giám đốc Vân, thằng nhóc này mới đánh anh hả?”

“Đúng vậy! Lúc nãy không có các cậu, thằng này ngông cực!”

Vân Cảnh Sơ thản nhiên gật đầu.

“Mẹ nó! Ranh con, mày to gan thật đấy! Ngay cả giám đốc Vân của bọn tao. mà cũng dám đánh, mày muốn chết rồi đúng không?”



Triệu Hổ lạnh lùng nhìn về phía Lâm Phong, dùng sức bẻ ngón tay rôm rốp, mọi người nghe tiếng mà thấy sởn hết tóc gáy.

Đờ mờ thật đáng sợi Nếu cú đấm này trúng vào người thì ai có thể chịu nổi đây? “Tiểu Phong, cậu mau xin lỗi Cảnh Sơ đi!”

Âu Dương Tu sợ xảy ra chuyện, thế là lập tức đứng dậy ra hiệu cho Lâm Phong xin lỗi.

Nhưng ông ấy vừa dứt lời đã bị Vân Cảnh Sơ ngăn cản.

“Thầy Âu Dương, không phải em không nể mặt thầy! Chuyện hôm nay không thể chỉ dùng một câu xin lỗi là có thể giải quyết được!”

“Vậy cậu muốn sao?” Âu Dương Tu nhíu mày.

“Rất đơn giản thôi, bắt Lâm Phong quỳ xuống xin lỗi em, sau đó cho em tát mười cái, chuyện này coi như xong!”

Vân Cảnh Sơ nhìn Lâm Phong, nói một cách rất khinh bỉ. Nghe thấy câu này, tất cả mọi người ở đây đều sững sờ. Quỳ xuống xin lỗi thì cũng thôi đi, còn phải tát mười cái á?

Ngay cả đám lãnh đạo nhà trường không ưa Lâm Phong thì cũng cảm thấy yêu cầu của Vân Cảnh Sơ hơi quá đáng!

Có điều họ cũng sẽ không xen vào việc của người khác!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.