Vẻ mặt Lý Tiểu Khả tràn đầy tức giận, cho rằng Lâm Phong đã lừ mình.
Lâm Vân Dao cũng không nhịn được mà trợn mắt, trên mặt lộ ra vẻ oán giận.
"Ủa thế hả? Tôi cảm thất ăn rất ngon mà, ngon hơn mấy thứ trước kia tôi từng ăn nhiều."
Lâm Phong cười cười. "Trước kia chú ăn gì?" Lý Tiểu Khả tò mò hỏi.
Lâm Phong suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Chỉ cần là đồ có thể ăn được thì tôi đều ăn."
Lâm Vân Dao nghe vậy thì trong lòng khẽ run lên, đôi mắt dần dần đỏ lên, nhưng cô ấy lại không nói gì thêm mà chỉ cúi đầu ăn cơm trong bát.
Dường như Lý Tiểu Khả cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng nên cũng không nói chuyện nữa.
Khoảng tám giờ tối, Lý Tiểu Khả cười nói tạm biệt hai anh em, sau đó lái chiếc xe con màu hồng phấn của mình rời đi.
Trong căn nhà trệt cũ nát chỉ còn lại anh em hai người.
Lâm Phong chủ động cầm bát đũa vào trong bếp rửa, kết quả phát hiện em gái vẫn đang nhìn chằm chằm mình.
Anh nghĩ tới cảnh tượng tối qua, liền cười nói: "Yên tâm đi, chờ anh rửa bát đũa xong thì sẽ ra ngoài."
"Đây cũng là nhà của anh, anh không cần phải ra ngoài." Lâm Vân Dao nói một cầu rồi quay trở về phòng của mình.
Lâm Phong ngẩn người, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên.
Sau khi rửa bát đũa xong, Lâm Phong quay về căn phòng của mình trước kia, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, trong lòng anh chợt có môt loại cảm giác khó hiểu.
Từ tiểu học cho đến cấp 3, anh đều đã trải qua thanh xuân của mình ở trong chính căn phòng này.
Khi đó cho dù là anh ngồi học muộn đến mức nào đi nữa thì mẹ vẫn luôn ở bên cạnh.
Sau đó bưng một tô mì nóng hổi đến, dặn dò anh ăn xong hãy nghĩ ngơi sớm.
"Mười năm sống chết vô biên, không nghĩ tới sẽ không quên. Một mình ta trong nấm mồ nghìn dặm, không có chỗ nào để nói đến thê lương..."
Lâm Phong thở dài một hơi.
Trong lòng anh rất khó chịu, nhưng cũng biết rằng đời luôn có những chuyện không như ý, dù sao cũng đều phải vượt qua.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. Lâm Vân Dao mặc một bộ đồ ngủ màu hồng phấn đi vào.
Bộ đồ ngủ này trông khá mới lạ và đáng yêu, nhưng cũng là của Lý Tiểu Khả đưa cho cô ấy.
"Lâm Phong, tôi cảm thấy giữa chúng ta có chuyện cần phải nói rõ ràng một chút."
Lâm Vân Dao nói.
"Em muốn biết cái gì?"
Lâm Phong hỏi.
"Mười năm trước, anh nói anh đi tìm bạn gái, sau đó là một đi không trở lại! Mười năm này rốt cuộc anh đã làm cái gì? Có phải vẫn luôn ở cùng một chỗ với người phụ nữ kia không?”
Lâm Vân Dao hỏi.
Lâm Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh nói anh tu tiên, em có tin không?”
Lâm vân Dao nghe vậy thì hơi sửng sốt.
Sau đó trên mặt cô ấy tràn ngập vẻ thất vọng, nói:
"Lâm Phong, đến tận bây giờ mà anh vẫn còn giấu giếm tôi? Còn muốn gạt tôi nữa sao? Mệt cho tôi còn tưởng rằng anh có nỗi khổ bất đắc dĩ gì đó!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]