" Mẹ, mẹ ơi! Con về nhà rồi đây."
Thiên Hương cầm trên tay bao thuốc mà cô vừa mới mua.
Nghe thấy tiếng con gái, bà mẹ đang nằm trên giường lom khom ngồi dậy. GIọng bà khàn khàn hỏi han:
" Hương Nhi đấy à! Con về nhà sao không báo cho mẹ trước."
Thiên Hương lắc đầu, cô giơ bao thuốc mình mới mua lên khoe với bà. Có thuốc rồi bà sẽ không bệnh nữa. Cô vui vẻ chạy ra phía sau nhà bếp nấu cho bà một than thuốc. Tâm trạng cô hiện tại cảm thấy rất hạnh phúc. Dù có đi đâu và ở đâu cũng không bằng ở trong ngôi nhà của mình.
Mẹ Thiên Hương nhìn thấy con gái chịu cảnh cơ cực, lòng bà cảm thấy sót xa lắm. Đã vậy, bà không giúp được gì còn trở thành gánh nặng cho nó. Nghĩ đến đây thôi bà đã không kìm được nước mắt. Cũng cùng là con người với nhau, sao còn phân chia người giàu kẻ nghèo.
" Mẹ ơi, con nấu thuốc xong rồi con đem lên cho mẹ nha."
Nghe thấy giọng con gái, bà liền lao đi những giọt nước mắt trên mặt mình.
Nhận lấy chén thuốc của con gái, bà đưa lên miệng uống một hơi mạch cho nó vẫn còn rất nóng.
Thiên Hương thấy sắc thái của mẹ có chút chuyển biến cô cũng mừng trong lòng. Một cơn gió tuyết thổi đột ngột vào mà không báo trước. Cô vội vàng đứng dậy đi khép lại cánh cửa. Chợt cô nhìn thấy một ngọn núi nhỏ ở trên núi mà chỗ đó ngày trước có nhớ không lầm có một ngôi nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thay-doi-cuc-dien/2806742/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.