Bạn đang đọc truyện Xuyên Không Thành Vua Chúa. “Người anh em, cứ yên tâm lên đường đi, giang sơn của chú, anh sẽ thay chú tiếp quản, ba nghìn giai lệ chốn hậu cung anh cũng sẽ nuôi giúp chú, cam đoan sẽ chia đều tình thương, tuyệt đối không thiên vị người nào, ha ha ha!” Diệp Khôn cười đắc ý vỗ vai người thanh niên bên cạnh. Chàng trai này sắc mặt trắng bệch cắt không ra giọt máu, ấn đường đen sì, môi cũng thâm đen, là tên xui xẻo đã chết rồi.
“Không, Trẫm là chân long thiên tử, cửu ngũ chí tôn, Trẫm trường sinh bất lão, Trẫm sẽ không bao giờ chết…” Thanh niên xui xẻo đột nhiên hét lên, rồi ra sức giãy dụa, tên đầu trâu há miệng, đấm mấy phát bôm bốp vào mặt làm chàng trai kia ngất xỉu, rồi lôi đi. “Diệp Khôn, ngươi mà không nhanh thì sẽ bỏ lỡ giờ tốt đó.” Tên mặt ngựa thiện ý nhắc nhở, rồi đạp một cước vào mông của Diệp Khôn. “Á…” Diệp Khôn hét một tiếng thảm thiết, sau đó hắn bị rơi khỏi cầu Nại Hà xuống nơi sâu không thấy đáy.
“Hoàng Thượng…Hoàng Thượng…”Tiếng gọi dồn dập đầy hoang mang bất an vang lên, làm Diệp Khôn lo lắng đang trong mộng xuân bừng tỉnh dậy, hắn bật ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh, rồi lại nhìn người đẹp mặc cung trang sắc mặt trắng bệch đang ngồi cạnh, hắn há hốc miệng: “Đây … đây… là…là…” “Hoàng Thượng, cuối cùng Người cũng tỉnh rồi, thần thiếp… thần thiếp … lo chết mất …” Giai nhân tuyệt thế mắt ầng ậc nước thần sắc phức tạp, có vui mừng, có lo lắng, sợ hãi, còn có vài phần ai oán, trong nhan sắc xinh đẹp có thêm phong vận động lòng người khó miêu tả thành lời. Nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như và Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.