Diệp Khôn không thể không thừa nhận, Lệ phi rất biết nắm bắt tâm lý của đàn ông, cho đến tận khi anh đồng ý từ giờ trở đi, không rời khỏi cung Thừa Đức nửa bước thì Lệ phi mới nín khóc mỉm cười. Hai cung nữ bên cạnh Lệ phi cũng rất giỏi đoán ý người khác, không cần Lệ phi dặn dò, hai nàng đi tới đi lui, bày biện một bàn tiệc rượu trong phòng ngủ rộng rãi hoa lệ. Diệp Khôn ôm Lệ phi ngồi trên nệm gấm dày, vừa uống rượu, ăn hoa quả điểm tâm, vừa thưởng thức màn ca múa động lòng người của vũ cơ. Tập tục của đất nước này có chút tương tự với Đại Đường thời xưa, có chút phóng khoáng, trang phục lại càng không cần phải nói, phần ngực bó lại nửa kín nửa hở, mùa hè chỉ khoác sa mỏng, đường cong đều lộ hết ra, khiến người ta rất muốn phạm tội. Đương nhiên, nếu nhìn thấy nhiều rồi thì cũng quen thôi, nhưng Diệp Khôn mới vừa đến đại lục man hoang này chưa được mấy ngày, kích thích tố tiết ra quá nhiều, rất dễ bị t**h trùng lên não. Dung mạo vóc người của các vũ cơ đều được tuyển chọn từ người tốt nhất, bờ ngực hồng nhạt, váy lụa mỏng trong suốt, đường cong đều lộ hết ra, cánh tay thon như củ sen vung ra, vòng eo nhỏ nhắn xoay lắc, dáng múa mềm mại, cực kỳ khiến người ta muốn phạm tội, trong tẩm cung hoa lệ tràn đầy vẻ kiều diễm khó có thể diễn tả thành lời. Uống đủ rượu, màn múa đã mắt cũng đã thưởng thức xong rồi, t*ng trùng đọng trong não Diệp Khôn không thành thật được nữa, ôm Lệ phi không an phận nữa, tùy ý làm liều. "Hoàng Thượng, thần thiếp múa một khúc cho người nhé." Lệ phi cười khanh khách, nhẹ nhàng rời xa khỏi vòng tay hắn, lại tiếp tục cho hắn một cái nhìn câu hồn đoạt phách. Ánh mắt quyến rũ câu hồn phách người ta như vậy, anh đây toàn thân kích động rồi... Tuy có cung nữ cầm quạt đứng ở phía sau nhẹ phe phẩy nhưng Diệp Khôn t**h trùng lên não, thú huyết sôi trào, cả người đầy mồ hôi, anh không bắt Lệ phi lại, đành phải bất đắc dĩ ngồi ngay ngắn nhìn nàng ca múa cho mình xem. Thân thể Lệ phi cực kỳ dẻo dai, những động tác độ khó cao mà vận động viên thể thao chuyên nghiệp mới có thể làm được nhưng đối với nàng cũng chỉ như trò trẻ con, nàng giống như vũ công trời sinh, dáng múa ưu nhã, đẹp đẽ, mềm mại, nội tâm dụ hoặc, câu hồn đoạt phách. Lệ phi giống như vì anh mà thể hiện hết tất cả những vũ khúc đã học được, múa hết khúc này tới khúc khác, mà Diệp Khôn thì phải không ngừng uống trà lạnh. Nước ô mai ướp lạnh vốn có tác dụng giải nóng hạ hỏa, nhưng Diệp Khôn uống vào lại như đổ thêm dầu vào lửa, thú huyết trong người anh sôi trào mãnh liệt, mắt đỏ ngầu lên, gân xanh trên trán cũng nổi hết lên. Uống nhiều nước rồi, đương nhiên muốn đi tiểu. Trẫm cần đi giải quyết "nỗi buồn"! Diệp Khôn đứng lên, nói với cung nữ phía sau: "Trẫm muốn đi ngoài!" "Nô tì hầu hạ Hoàng Thượng." Tiểu cung nữ kia vội vã quỳ xuống hầu hạ. Diệp Khôn mở to hai mắt nhìn, miệng há hốc, cả người kinh ngạc đến ngây ngốc đứng tại chỗ. Ông trời ơi, tình tiết chỉ trong phim người lớn mới có mà giờ lại xảy ra sờ sờ trước mắt, mà anh lại chính là người đàn ông nhân vật chính kia, thế này cũng quá bừa bãi quá kinh hãi rồi... Có lẽ là sợ đến choáng váng, hoặc là do bàng quang đầy quá rồi, anh sợ run cả người, đập nước cũng tự động mở ra... Diệp Khôn lại ngồi xuống, giãy dụa bất an, chuyện mới vừa rồi kia thực sự quá... quá ba chấm rồi, cho dù anh đây có tốt... cũng còn chưa tới mức độ này chứ... Nhưng, cảm quan thị giác này quá gì đó rồi, thảo nào Hoàng đế chết tiệt kia lại độc sủng Lệ phi như vậy, không để ý đến cả mỹ nhân họa nước hại dân như Lan Phi, cho dù anh thì cũng sẽ giống vậy. Màn kích thích vừa rồi khiến hỏa khí của Diệp Khôn cũng hạ xuống được phần nào, nhưng dù đệm gấm có mềm thì ngồi thẳng lâu cũng làm anh thấy khó chịu. Anh dứt khoát leo lên trên giường, kê chăn nằm lên để thưởng thức dáng múa nổi bật động lòng người của Lệ phi, nằm như vậy thoải mái hơn nhiều. Lệ phi liên tục múa, đầm đìa mồ hôi, đương nhiên cần phải đi tắm. Diệp Khôn rất muốn đi theo, cùng nhau uyên ương đùa giỡn trong nước, nhưng Lệ phi dù đánh chết cũng không chịu, Diệp Khôn đành phải chờ nàng tắm, ngâm mình trong nước ấm, đương nhiên, bên cạnh còn có hai cung nữ thiên kiều bá mị hầu hạ. Tắm hồi rất lâu sau, đến tận khi tay chân Diệp Khôn nhũn ra, mới thấy hai cung nữ dìu nàng quay lại. Liên tục chinh chiến, dù người có làm từ sắt cũng không nhịn được nữa, Diệp Khôn nằm ở trên chiếc giường rộng xa hoa thơm ngát của Lệ phi, chờ ôm mỹ nhân đi vào giấc ngủ. Không ngờ, Lệ phi nhảy múa một hồi, giờ cảm thấy đói bụng, nàng muốn đích thân xuống bếp, nấu một chén canh hầm cho Hoàng thượng. Lúc này trời đã tối rồi, đến khi canh hầm đã xong, Diệp Khôn đã díp mắt không mở tiếp ra được nữa, ngủ say từ lâu, sét đánh cũng không dậy. Cũng không biết qua bao lâu, anh mơ mơ màng màng cảm thấy trong lòng xuất hiện một người. Diệp Khôn mở mắt, xung quanh đen kịt một màu, chỉ mơ hồ nhìn thấy trong lòng có thêm một thân hình trắng mịn, cảm giác khi chạm vào thoải mái vô cùng. Anh nhớ ra nơi này là cung Thừa Đức, người trong lòng dĩ nhiên là Lệ phi rồi, nghỉ ngơi một hồi, thể lực đã khôi phục, ôm thân thể mịn như tơ lụa của Lệ phi, nhớ tới giọng nói êm dịu đến tận xương của nàng, Diệp Khôn lại khôi phục vẻ nhiệt huyết sôi trào. Một đêm điên cuồng mấy bận, đến khi Diệp Khôn tỉnh lại, đưa tay sờ thì phát hiện bên gối đã không còn ai nữa, anh ngồi dậy, nhìn nhìn qua tầng tầng cung sa, mơ hồ nhìn thấy Lệ phi đang ngồi trước bàn trang điểm, một cung nữ đang giúp nàng chải mái tóc óng ả. Diệp Khôn xuống giường, một cung nữ vội vã tới hầu hạ anh thay y phục. Cung nữ hầu hạ thay y phục tên là Tiểu Tình, cũng chính là cung nữ xinh đẹp hôm qua dùng miệng giúp anh ‘này kia’, cung nữ giúp Lệ phi trang điểm tên Tiểu Hoa, hai nàng đều là thị nữ thân cận của Lệ phi, khôn khéo thông minh, giỏi đoán ý người, rất được người ta yêu thích. Diệp Khôn còn phải lên triều, sau khi rửa mặt, vội vã ăn điểm tâm xong, trêu chọc Lệ phi vài câu, rồi cùng một đám giáp sĩ, cung nữ, thái giám vây quanh đi lên triều. Chuyện hôm nay bàn luận vẫn là chọn khâm sai đại thần, nhưng kết quả cũng giống như hôm qua, chẳng mấy chốc đã lại thành tranh cãi kịch liệt. Diệp Khôn mặt đen sì, chết tiệt, một chuyện nhỏ như thế mà kéo dài đến mấy ngày cũng không xong? Anh cảm thấy thân thể mỏi nhừ, chỉ muốn ngủ, không có tâm trạng ngồi nghe đám hồ đồ này cãi cọ với nhau, cho nên dứt khoát bãi triều, về đi ngủ lấy lại sức. Anh tự nhận bản thân kinh nghiệm dày dặn, từng khiến Lan Phi và Hạnh Nhi không ngừng xin tha, không ngờ ở trong cung Thừa Đức một đêm mà đã lĩnh giáo được sự lợi hại của Lệ phi, nào còn dám đến cung Thừa Đức, anh di giá cung Càn Thanh, nằm vật xuống giường Lan Phi. Lúc tỉnh lại đã gần đến chập tối, chủ tớ Lan Phi hầu hạ anh dùng bữa, Diệp Khôn ăn rất vui vẻ, nhưng trong lòng lại như có gì đó chặn ở cổ họng. Lan Phi tưởng là anh nghĩ về chiến sự ở ải Trấn Dương và chuyện thiên tai ở phương Bắc, liên tục nhẹ nhàng an ủi, làm sao nàng biết là trong lòng Hoàng Thượng lại đang nghĩ về một số chuyện xấu xa hết sức hoang đường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]