Hạ Hi không trả lời cô.
Ngưu thị khập khiếng, bước đi rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, bà đã đến trước mặt Hạ Hi, đưa tờ ngân phiếu trong tay cho cô.
Kỳ Nhi nhận lấy, nghiêm túc đếm: "Một, hai, ba..."
Mọi người trong sân đều nín thở, ngay cả Hồ Tử cũng ngừng khóc. Giống như những người khác, cậu nhìn Kỳ Nhi đếm tiền với đôi mắt đẫm lệ.
"Hai mươi."
Đếm xong cái cuối cùng, Kỳ Nhi ngẩng đầu lên nói: "Mẹ, vừa vặn."
Mọi người vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Họ không thể tiết kiệm được vài lượng bạc trong một năm, chứ đừng nói đến ngân phiếu, thậm chí cả những thỏi bạc lớn. Cảnh tượng vừa rồi họ đếm tiền giống như một giấc mơ, đến tận bây giờ họ vẫn cảm thấy không chân thực.
Trưởng thôn cũng nhìn thẳng vào ngân phiếu trong tay Kỳ Nhi, không thể rời mắt.
"Trưởng thôn, người vừa mới nói, nếu người trộm hai ngàn lượng bạc bị báo quan, hắn sẽ như thế nào?"
Hạ Hi hói.
Nghe thấy giọng nói đó, trưởng thôn định thần lại, bất đắc dĩ rời mắt khỏi số tiền, che miệng ho khan để che đi sự hớ hênh trước đó rồi trả lời: "Bị đánh trượng đến chết!"
"Ngân phiếu tôi đã tìm lại được rồi, không thiếu tờ nào, lại là người một nhà nên tôi sẽ không báo quan nữa."
"Đúng vậy."
Trưởng thôn gật đầu.
"Nhung......"
Hạ Hi đối chủ đề.
Trái tim của Ngưu thị lo lắng, có một dự cảm không hay.
Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Hạ Hi suýt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phu-ba-trong-ruong-va-nuoi-con/3652720/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.