Lã thị đang nằm trên giường giả chết, nghe thấy tiếng gọi của Chi Nhi, đột nhiên ngồi bật dậy. 
Nhìn trong sân quả thật là đại nhi tử mà bản thân luôn thương nhớ. 
Lã thị cũng không mặc ngoại y, lật chăn lên đeo giày rồi loạng choạng chạy ra ngoài, “Nghĩa Nhi, cuối cùng con cũng chịu về rồi, con còn không về thì không gặp được nương nữa rồi!” 
Nghe thấy Chi Nhi gọi, Du Nghĩa trên mặt nở nụ cười. 
Nét cười vẫn chưa tan liền nghe thấy tiếng kêu khóc của Lã thị, sau đó liền thấy bà từ trong phòng chạy ra, nụ cười cứng đơ lại trên mặt. 
“Nghĩa Nhi, Nghĩa Nhi…” 
Lã thị lao về phía hắn. 
Du Nghĩa vội vàng đưa tay ra đỡ bà ta, giọng ân cần: “Nương, người đây là làm sao vậy?” 
Lã thị nước mắt lưng tròng, “Nương không sống nổi nữa, không sống nổi nữa a.” 
“Rốt cuộc là có chuyện gì, người đừng vội vàng, từ từ nói.” 
“Ta, ta, ta…” 
Trong lúc vội vàng, Lã thị lại không nói nên lời. 
“Đều là do đại tẩu.” 
Chi Nhi mím môi bước lên trước, khoang mắt đỏ hồng, nhẹ giọng nói một câu. 
“Hạ thị?” 
Du Nghĩa cau mày, “Nàng ta làm sao?” 
“Nương thế này đều là do nàng ta hại đó.” 
Linh Nhi nghe thấy động tĩnh cũng từ trong phòng chạy ra, nghe Du Nghĩa hỏi liền không ngần ngại đáp lời. 
Du Nghĩa nhìn về phía sân bên kia một cái, thấy cửa nguyệt môn bị chặn lại, càng chau mày hơn, đỡ Lã thị dậy giọng nói ân cần, “Nương, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phu-ba-trong-ruong-va-nuoi-con/3547078/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.