“Chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua sao? Lúc trước khi Du gia bọn họ tới nhà cầu thân đã đồng ý chăm sóc cho con thật tốt, bây giờ họ lại lật mặt, còn, còn, còn…”
Diệp thị tức giận, âm thanh sắc bén, nói đến lúc này lại nói không nổi nữa, nước mắt cứ thế mà rơi xuống.
Kỳ Nhi bưng một bát nước tiến vào, chu đáo đưa tới trước mặt Diệp thị: “Bà ngoại, người đừng tức giận nữa, uống chút nước đi.”
Nhìn thấy cậu, không biết tại sao nước mắt Diệp thị lại càng nhiều hơn, tay run run đưa lên sờ đầu cậu, từng giọt từng giọt nước mắt lại rơi xuống.
“Chuyện mà Du gia đã làm, chúng ta đương nhiên không bỏ qua cho họ, người đừng khóc nữa.”
Hạ Văn khuyên đồng thời thuận thế liền đứng dậy, nhận lấy bát nước trong tay Kỳ Nhi.
“Hi Nhi,…”
Miệng Diệp thị run rẩy, muốn nói gì đó lại bị Hạ Văn ngắt lời, “Bà ngồi xuống trước đã, có chuyện gì thì chúng ta từ từ tính.”
Diệp thị ngồi lại vào ghế, lấy khăn ra lau đi nước mắt, “Đương gia à, lần này bất luận ra sao chúng ta cũng không bỏ qua cho hắn, nhiều năm như vậy, chúng ta đưa bao nhiêu là bạc, chẳng phải vì muốn họ đối xử với Hi Nhi tốt một chút sao, nhưng ông xem xem, Hi Nhi đây là sống những ngày như thế nào a?”
Hạ Văn thở dài, vẫy tay với Kỳ Nhi.
Kỳ Nhi đi tới.
“Kỳ Nhi, con nói cho ông ngoại, Lã thị vì sao mà đẩy ngã nương của con.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phu-ba-trong-ruong-va-nuoi-con/3547074/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.