Bàn tay nhỏ bé của Kỳ Nhi đột nhiên ngừng lại, lông mi cậu run rẩy.
Hạ Hi không nhận thấy điều đó, tiếp tục nói: “Bán gia hỏa lớn này đi sau này hai mẹ con ta sẽ không cần lo lắng chuyện ăn uống nữa.”
“Mẹ đều là vì con sao?”
Giọng của Kỳ Nhi rất thấp, kèm theo một tiếng thút thít nhỏ.
Hạ Hi cười, “Cậu bé ngốc, mẹ cũng là vì bản thân mẹ, bắt cá đi bán không phải là kế sách lâu dài, đợi thời tiết ấm lên, băng tan rồi, cá sẽ không còn được giá nữa.”
Sau đó rửa sạch, thấy vết thương không còn chảy máu nữa, Hạ Hi thay một bộ y phục khác.
Hai mẹ con lên trấn đến một tửu lầu.
Đã gần trưa, trong tửu lầu có rất nhiều khách, người làm đang bận chạy ra chạy vào, chưởng quầy cũng không rảnh rỗi bận chào khách, vừa mới dẫn khách lên lầu trên.
Hạ Hi dắt theo Kỳ Nhi vào cửa.
Người chạy bàn không quen nàng, nhìn thấy một nữ nhân dẫn một đứa trẻ vào, anh ta ngơ ngác một lúc rồi mới bước tới và nói: “Phu nhân, người ăn hay là…”
“Ta tìm chưởng quầy.”
Thấy nàng khí chất bất phàm, người làm cũng không dám lơ là, vội vàng nói: “Chưởng quầy ở lầu trên, xin đợi một lát, ta sẽ gọi giúp người.”
Hạ Hi khẽ gật đầu: “Làm phiền rồi.”
Nghe nói có người tìm mình, chưởng quầy liền đi xuống.
Khi nhìn thấy là Hạ Hi, hắn vẫn còn ngơ ngác. Không phải sáng sớm cá đã đem tới rồi sao? Có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phu-ba-trong-ruong-va-nuoi-con/3547066/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.