Trụ Tử có chút sợ hãi, nhưng thấy Hạ Hy đã đi tới, hắn đành phải đi theo phía sau.
Nhìn thấy Trụ Tử đi cùng, Trương gia khẽ cau mày.
Hạ Hy đứng lại trước mặt hắn, giải thích: “Nếu sau này không có việc gì khác, ta sẽ không đem cá đến nữa, sau này tiền sẽ do Trụ Tử mang đến cho người.”
Trương gia lông mày đã giãn ra, nhận lấy năm trăm văn tiền mà Hạ Hy đưa, xoay người rời đi không nói lời nào.
Trụ Tử vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn hắn. Sau khi người đã đi xa rồi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghĩ tới lời Hạ Hy vừa nói, chân mềm nhũn: “Tẩu, tẩu tử, sau này, sau này...”
“Thời tiết ngày càng lạnh hơn, Kỳ Nhi theo ra ngoài quá là khổ, sau này việc giao cá liền giao cho đệ và Lan Nhi.”
“Nhưng mà, đệ, đệ, đê...”
“Từ từ học, không thể chuyện gì cũng dựa vào ta được.”
Trụ Tử vẫn là có chút e dè với “quan gia”, trên đường về nhà tinh thần vẫn không được tốt lắm.
Trước mặt Hạ Hy và Kỳ Nhi, Lan Nhi không tiện nói gì, chỉ có thể lén lút trừng mắt nhìn hắn.
Gia vị đã đủ, hôm nay Hạ Hy mua một ít thịt, muốn làm sủi cảo ăn..
Hổ Tử sớm đã đứng đợi ở cửa nhà, thấy bọn họ trở về, vội vàng chạy tới, không ngừng nhìn túi điểm tâm trong tay Hạ Hy.
“Rửa tay trước đi, rửa xong sẽ cho hai đứa ăn.”
Hổ Tử bỗng nhiên vui vẻ lên.
Điểm tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phu-ba-trong-ruong-va-nuoi-con/3547062/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.