Trụ Tử lo lắng đến mức nháy mắt với Hạ Hi.
Hạ Hy coi như không nhìn thấy, nói với chưởng quầy: “Như vậy đi, ta không thể đảm bảo mỗi ngày đều có thể đem đến mười con, ta sẽ cố gắng đem qua nhiều chút, nhiều nhất chỉ được tám con.”
“Tám con? Làm sao mà đủ được.”
Đầu bếp cũng chạy qua, tiếp lời: “Mười con cũng không nhiều!”
Nói rồi liếc sang chưởng quầy, “Ta nói ông cũng keo kiệt quá đi, trực tiếp đưa hai trăm văn không phải được rồi sao.”
Nếu không phải làm việc cùng nhau hơn mười năm và biết rằng đầu bếp chỉ quan tâm đến món ăn, chưởng quầy sẽ nghĩ rằng hắn và người bán cá là họ hàng, và cố tình đến để tăng giá tiền.
Ông hung tợn trừng mắt nhìn sang đầu bếp, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai trăm xu... họ có thể đảm bảo mỗi ngày đem qua mười con cá không?”
“Có thể, có thể, có thẻ,...” Trụ Tử không nhịn được liên tục trả lời.
Hạ Hy muốn ngăn cũng không kịp.
“Chốt là như vậy đi!”
Đầu bếp nói xong liền sai người mang thùng vào.
Chưởng quầy lại trừng mắt nhìn ông ta, một con cá thêm giá hai mươi văn, mười con cá bằng hai trăm văn. Ông ta đồng ý dễ dàng vậy sao? Tôi không biết thế đạo khó khăn và kiếm tiền cũng không dễ dàng...
Đầu bếp biết tính keo kiệt của ông ta nên không thèm để ý đến, cười hỏi Trụ Tử: “Ta rất tò mò, làm sao các người bắt được cá trong thời tiết lạnh giá này?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phu-ba-trong-ruong-va-nuoi-con/3547059/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.