Lâm Ngữ Nguyệt vẻ mặt nắm chắc phần thắng, luận đánh lén, ngươi thật vẫn kém xa ta.
Đột nhiên cảm giác cổ bị bóp chặt, lực đạo tay của Bắc Thần Mạc tăng thêm, vẻ mặt hoàn toàn là xem ai chết trước.
Dưới tình thế cấp bách, Lâm Ngữ Nguyệt thốt lên: "Ngươi lẽ nào cũng không cần cái kia... " Lâm Ngữ Nguyệt không nói tiếp phía sau, bởi vì chính nàng cũng không biết là cái gì, nghĩ có thể đánh lừa liền đánh lừa.
Nào biết những lời này quả nhiên có tác dụng, Bắc Thần Mạc giảm bớt lực đạo trong tay, nhưng vẫn cảnh giác đánh giá Lâm Ngữ Nguyệt, cũng không có ý định buông ra.
Lâm Ngữ Nguyệt nhìn ra sự do dự của Bắc Thần Mạc, chủ động thu cây trâm đang đè ở eo Bắc Thần Mạc lại.
Bắc Thần Mạc thấy Lâm Ngữ Nguyệt thu hồi cây trâm, lực đạo trên tay lại giảm thêm chút.
Lâm Ngữ Nguyệt quyết định rèn sắt khi còn nóng, bày ra dáng vẻ tiểu cô nương đáng thương yếu đuối cầu khẩn: "Mạc Vương gia, lẽ nào ngươi còn sợ một nữ tử như ta? "
Bắc Thần Mạc nghe xong buông tay ra, vung ống tay áo, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Lâm Ngữ Nguyệt, trong ánh mắt tràn đầy hoài nghi và sát ý.
Lâm Ngữ Nguyệt trong lòng cũng rõ ràng, tình cảnh hiện tại của bản thân, phía sau chính là tường, nếu như tiến công chỉ có thể từ chính diện, hơn nữa còn không biết rốt cuộc ý của Bắc Thần Mạc là gì, nếu như bị bắt, lại lộ ra mình không phải là Lâm Ngữ Nguyệt, đến lúc đó không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phi-tu-thi-lam-gi/868165/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.