Đêm trước ngày cưới.
Dương Trường Miên tỉnh lại đúng vào buổi tối trước khi thành hôn, khắp phòng đều dán giấy đỏ, giăng đèn kết hoa, cậu cảm thấy vừa mừng vừa lo.
Mừng vì cuối cùng cũng đi tới bước cuối với Hàn Ngọc Nhiễm, lo vì cậu sợ mình làm không tốt, làm hắn mất mặt. Lỡ đang bái đường mà cậu xì hơi hoặc là té chổng vó thì cũng ngại.
666 uống hớp nước lọc: [Khoa phụ sản không xử lý vấn đề này.] Vừa tỉnh lại biết mình sắp kết hôn rồi, kí chủ chắc vui quá hóa rồ rồi.
“…” Vô duyên.
0405 dũa móng tay: [Chứng lo âu trước ngày cưới, lúc này, chúng ta phải nghe kinh siêu độ nhiều nhiều vào để tâm thanh tịnh.]
“…” Còn mày thì mất nết.
“Đệ lo hả?”
Hàn Ngọc Nhiễm từ phía sau ôm trọn Dương Trường Miên nho nhỏ vào lòng. Cậu vì hằng ngày nằm trên giường đón ngày mới nên gầy teo, mấy múi cơ bụng lúc trước cũng bay biến, cậu nghi mình bị teo nhỏ.
Ngày cậu tỉnh, ngồi dụi mắt trên giường, Hàn Ngọc Nhiễm còn tưởng mình nhìn nhầm rồi, đi ra bên ngoài rửa mặt rồi mới vào xem lại. Cậu vẫn còn ngồi đó, trạng thái ngủ mơ mông lung nhìn hắn, còn ngu đần mà giơ tay kêu hắn ôm một cái.
Tỉnh dậy là tốt, chỉ số thông minh có bị tụt xuống thì hắn bù cho cậu, không có gì to tát. Người của mình, mình thương mình nâng niu là được.
Dương Trường Miên dựa vào lồng ngực rắn chắc của Hàn Ngọc Nhiễm, cậu không có mặt mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/3358281/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.