Dương Trường Miên ném phù như điên, hỏa phù, lôi phù gì đó như giấy vàng mã mà ném, giống xua đuổi ác linh. Gã ma tu không bị mấy lá phù nổ chết cũng bị cậu làm cho tức chết.
[Bên kia có vũng bùn hơi bị dày ấy, coi chừng trẹo chân bây giờ.]
Bùn? Cậu nhớ hình như Hàn Ngọc Nhiễm có loại phù đông lạnh…
Tủm!
“…” Mãi suy nghĩ nên mất!
[…] Nhắc cũng như không nhắc.
Vũng bùn cao tới eo, Dương Trường Miên liền đập tay đá chân, vừa bơi vừa di chuyển cơ thể, bơi qua bờ bên kia.
Tủm!
“…Ta xxx, Mẹ ngươi! Đứng lại đó cho ta!” Thật là hèn hạ, lại dám gài bẫy gã.
“…” Có cậu đi trước mở đường mà không học khôn thì trách ai?
Dương Trường Miên vừa mới bò lên đất bằng, mỉa mai: “Đứng lại cho ngươi chém hả, ta đâu có ngu.” Cậu vứt bớt áo ngoài cho nhẹ cả người, nặng trịch chỉ làm cậu chạy chậm hơn thôi.
Buông xong lời khiêu khích liền vỗ mông bỏ chạy, còn không quên dán thêm vài lá phù ẩn thân lên người: “Sợ chết mất, xem thì tao đắp chiếu luôn rồi.” Chậm một chút thôi thì Ngọc Nhiễm nhặt xác cho cậu rồi.
666: [Đi chôn bom đi, lát cho nổ chết cả lũ luôn.] Nó thích nhất là chơi game đặt bom IT.
“…” Bé Sáu nó hắc hóa hồi nào đấy.
Dương Trường Miên nương ánh trăng vàng chóe liếc mắt một cái nhìn đã thấy, cổng vào bãi tha ma. Chỉ cần chạy ra khỏi đây là cậu sẽ không bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/3355761/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.