666 hồi hợp vô cùng: [Vậy mới ra dáng phản diện chứ!]
0405: [Thôi đi má, đồ phản bội, cho ăn cho uống cho thuốc trị thương cho mượn mùng nằm mà anh ta lại muốn hại em trai người ta!]
666: [Nếu không nhờ Mặc Vô Song, Hàn Ngọc Nhiễm đã bị ghim thành con nhím rồi.]
0405: [Hứ!]
[Bé Năm, bé Sáu!]
[??] Ảo giác à?
Hàn Ngọc Nhiễm điều khiển phi kiếm bay xa, một tay ôm eo Dương Trường Miên một tay cầm kiếm, có hồn ma nào bay ngang đều chọc 7 cái cho chết.
Hồn ma lang thang: “…” Ai làm gì ai đâu nào.
Dương Trường Miên có dấu hiệu tỉnh lại, Hàn Ngọc Nhiễm giơ tay định gõ cho bất tỉnh lần nữa, kết quả nghe được Dương Trường Miên tỏ tình, khựng tay lại, ngơ ngác như nai vàng.
Trích Nguyệt không có người điều khiển, cái tính chó con nổi lên, đấu đá lung tung bay uốn lượn khắp nơi, xẹt một cái như sao băng rơi xuống, té sấp mặt cả hai.
Rầm!
Hàn Ngọc Nhiễm vì một phút lầm lỡ mà đỡ trán, may mà bay xa rồi, không thì chờ bố già nhặt xác giùm thật.
Dương Trường Miên vừa mới tỏ tình với hắn, đúng không?
Hắn vừa muốn ngồi dậy đã bị đè xuống cỏ lần nữa, người mà hắn vừa nhắc tên đang ngồi lọt thỏm trong vòng tay của hắn, dáng vẻ mơ hồ cũng rất đáng yêu. Không thể phản kháng, sẽ làm cậu bị thương.
Dương Trường Miên trong lúc mơ hồ, cảm giác không có trọng lực cả người lơ lửng như ở trong nước, hỏn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/3355303/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.