Dương Trường Miên ngày qua ngày, sáng đi làm chiều về nhà, như một đài máy móc lặp đi lặp lại một trình tự nhàm chán.
Cuộc sống lúc trước của cậu, nhạt nhẽo như vậy sao?
Đưa tài liệu cho giám đốc, sắp xếp lịch trình, lên kế hoạch quy hoạch công việc, giao tài liệu cho bộ môn,…
Rõ ràng trước kia, cậu rất thích mà.
“Miên, sao mặt mày chù ụ vậy, cậu lại bị giám đốc mắng nữa à?” Một thanh niên nghi hoặc vỗ vai cậu.
Dương Trường Miên quay sang nhìn đồng nghiệp đã lâu không thấy, không khỏi sững sốt: “Mộng Khiết?” Cậu bạn cùng chỗ làm, vẫn đẹp thanh khiết như ngày nào.
Chuyện này là sao đây, cậu cảm thấy như đã lâu rồi chưa gặp người bạn này, rất xa lạ.
Lý Mộng Khiết chau mày, nhìn cậu cứ lờ đờ không tập trung, không khỏi lo lắng: “Mình nói là cậu có bị giám đốc mắng nữa không á? Mặt cậu xanh xao quá chừng.”
Dương Trường Miên ngớ người nhận ra, đây là chỗ làm của cậu, trên tay còn cầm tập tài liệu 500 triệu đã được đóng dấu kí tên, mơ hồ không ngừng.
Cậu, dạo này trí nhớ có vấn đề hay sao mà có chuyện gì đó vẫn không nhớ ra được.
Lý Mộng Khiết kéo tay cậu vào nhà ăn, múc cơm giùm cậu, còn tri kỷ chuẩn bị một cốc nước và cả khăn ăn: “Giờ cơm mà cũng bắt cậu tăng ca nữa hả, hành hạ quý ngài trợ lý toàn năng của chúng ta quá đi à. Miên, hay là tụi mình đi ăn máng khác* i?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/3352257/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.