Mặc Vô Song giống như NPC xuất hiện nói với cậu mấy câu rồi bốc hơi. Dương Trường Miên chỉ có thể nhờ hệ thống chỉ đường về. May mà còn hệ thống, không tới nỗi sợ tới té xỉu.
Nhưng cảm giác bất an vô cùng nồng, làm cậu dù chạy nhung vẫn banh mắt ra nhìn xung quanh, chỉ mong chạy về Hàn gia thật lẹ, trùm mền ngủ tới sáng.
[Tuy cậu xui thật nhưng miễn không phải là mệnh âm thì còn cứu được. Với lại cậu yếu thế, ai thèm đoạt xá đâu.]
“…” Cậu nên vui mừng vì mình quá cùi bắp?
[Chờ chút! Kí chủ, nấp đi!] Nó cảm nhận được rất nhiều luồng ma khí dập dờn tản về phía bên này.
Dương Trường Miên đột ngột dừng lại, nhìn quanh, nhảy vào lùm cây ngọc bút rậm rạp kế bên, dán lên phù ẩn thân Hàn Ngọc Nhiễm đã cho, thành công ngụy trang.
“…” Núp lùm thành phản xạ có điều kiện luôn rồi.
Bây giờ cậu mới nghe thấy tiếng bước chân của một đám người đang đi tới, hướng bên kia là Linh Ma Đài.
Đám ma tu trùm kín mít tạo hình y chang Mặc Vô Song lúc mới gặp, hình như còn áp giải người nào đó, nói gì đó cậu không nghe rõ.
Dương Trường Miên thông qua khe hở của mấy cái lá nhìn ra, thấy không rõ người bị đám ma tu bắt nhưng một thân màu trắng thì rất nổi bật. Ai mà xui xẻo như vậy chứ, bị đám ác ma này nhắm tới.
Chờ qua hơn 5 phút sau, người đi hết cậu mới dám bò ra, bùa ẩn thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/3344561/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.