Vài phút trước.
Dương Trường Miên bị một con bàn tay vươn ra từ trong bóng tối bịt kín miệng mũi xém thì qua đời, bị kéo đi lúc nào không hay, hệ thống phát hiện thì ra thì đã muộn, chỉ có thể đổ thừa: [Chuyện tâm linh không đùa được đâu, Miên cưng.]
Kí chủ xui xẻo thật, bị ma bắt thì Hàn Ngọc Nhiễm phát hiện bằng niềm tin, huống chi là đối phó.
“…” Ngọc Nhiễm so với trong nguyên tác thì yếu hơn nhiều thật, là cậu hại người ta.
[Trong truyện gốc thì anh ta song tu với nữ giới vì thể chất đặc biệt nên tốc độ tu luyện mới nhanh. Nhưng vậy là đi đường tắt, nguy cơ chết trẻ rất cao, cong cũng tốt.]
“…” An ủi kiểu đó cậu không thèm đâu.
0405 uể oải: [Còn tưởng bình yên được một hôm nhìn 2 người tâm tình dưới trăng.]
“…” BIết vậy kiếm chỗ nào đẹp đẹp tí mà hẹn hò, cho vừa lòng mày ha.
Dương Trường Miên cũng không biết bản thân mình đang ở đâu vậy, miệng mũi thì vẫn bị che nặng tới hít thở khó khăn, tay chân cũng bị ôm cứng ngắc không vẫy đạp gì được.
Người bắt cóc nhìn cậu phản kháng, liền mạnh tay hơn, siết muốn chặt đứt cái eo già của cậu.
[…Cứu bố!] Khó thở muốn chết!
666: [113 hả? Ừ, sắp tới rồi? tụi này chờ.]
“…” Lúc nào rồi mà còn đùa được.
Dương Trường Miên hấp hối, cả người mềm nhũn vì thiếu dưỡng khí, làm người bị bắt cóc trở tay không kịp, vội buông tay, sốt ruột nói: “Dương huynh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/3344559/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.