Dương Trường Miên sống không còn gì luyến tiếc, liếc nhìn Hàn Ngọc Nhiễm: “Ta ổn lắm, nhưng mà cả người cứ yếu yếu kiểu gì.” Đẹp trai thật, hình như mất mặt tí cũng không tệ lắm.
Hàn Ngọc Nhiễm nhíu mày: “Cởi ra đi.”
Dương Trường Miên: “??”
Hắn cởi áo ngoài của cậu ra: “Để ta xem bên trong.” Tuy là ông Hứa đã đắp thuốc cho cậu rồi, nhưng hắn sợ còn sai sót. Ông già đó già rồi mắt mờ, lỡ có di chứng gì thì không tốt.
Cậu nhanh chóng bảo vệ áo trong: “Ấy, anh đẹp trai, có gì từ từ nói.”
Hàn Ngọc Nhiễm không dám dùng sức: “Nghe lời, để ta xem chỗ đó.”
Dương Trường Miên đầu óc không trong sáng, nóng mặt, nắm chặt lưng quần: “Không được, chúng ta trai chưa gả nam chưa chồng. Chỗ đó không thể coi bậy!”
Hàn Ngọc Nhiễm nghi hoặc: “??” Bụng cũng không xem được? Hắn chỉ muốn kiểm tra miệng vết thương.
666 đỡ trán: [Gì vậy bà nội, bộ chưa đi kiểm tra sức khỏe bao giờ hả?]
0405: [Anh Nhiễm nghe cưng bảo là yếu yếu trong người nên mới muốn xác nhận chút.]
Dương Trường Miên: “…” Hóa ra là cậu già mà không có nết.
Cậu chủ động cởi áo trong ra, có chút không được tự nhiên: “…Huynh xem đi.”
“…”
Hàn Ngọc Nhiễm nhìn xuống, vùng bụng trắng nõn lành lặn, nhìn không ra là có vết thương ở chỗ này. Lúc mơi đặt cậu nằm xuống, cả người không một chỗ lành lặn, toàn là vết bầm tím, sưng đỏ. Bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/3332696/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.