Sự nhiệt tình của mẹ Hàn Ngọc Nhiễm làm cho Dường Trường Miên cũng bớt căng thẳng. Cậu lon ton tìm chỗ ngồi trống, ngồi xuống. Người hầu dâng lên trà bánh, rót trà cho cậu, phục vụ chu đáo.
Ông nội Hàn nãy giờ đang quan sát, lúc này mới hiền lành nói với Dương Trường Miên: “Nếu con đồng ý tới đây, nghĩa là đồng ý hôn sự này?”
Dương Trường Miên đá mắt qua nam chính, chột dạ gật đầu: “Đồng ý ạ.”
Ông nội Hàn hớn hở vỗ đùi: “Vậy đã chọn được ngày lành chưa? Hay muốn chúng ta chọn giùm? Tổ chức ở đây luôn nhé?”
Dương Trường Miên: “Đ-Đều được ạ, cháu không ý kiến.” Cậu là công cụ người, làm tốt thì hưởng phúc, nào dám ý kiến.
Hàn Ngọc Nhiễm thay cậu trả lời đàng hoàng: “Con tính rồi, sau lễ hội Hoa Tuyết một ngày, cử hành hôn lễ là thích hợp nhất.”
Hắn uống ngụm trà: “Làm ở đây, Dương gia bên kia coi như bỏ, bọn họ không thích Dương Trường Miên, mấy năm qua đều bỏ mặc cậu ta.”
Trong thư hắn không thể ghi kĩ càng tỉ mỉ tình huống, chỉ có thể đơn giản giải thích. Sợ người nhà hiểu lầm, hắn nói cặn kẽ hơn.
Cha Hàn vỗ bàn: “Nực cười! Còn muốn thay long tráo phượng? Xem Hàn gia chúng ta là gì!”
Dương Trường Miên đổ mồ hôi giùm Dương Tầm, chắc ông ta không biết, bão sắp tới.
Chị Hàn đứng lên: “Cứ để cho con đi dạy dỗ bọn họ một trận.”
Dương Trường Miên: “…” Báo thủ họ Hàn.
Mẹ Hàn cản: “Ngồi xuống đi, chuyện của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/3330185/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.