Dương Trường Miên cùng Hàn Ngọc Nhiễm đối mắt với nhau vài giây, cậu lựa chọn thua trước. Nam chính có biết, gương mặt hắn, có bao nhiêu lực sát thương không.
Hắn chớp mắt, trả lời câu hỏi trước đó: "Ta tìm ngươi." May mà Dương Trường Miên không có mệnh hệ gì. Hắn biết cậu không thể tu luyện được, hắn búng tay một cái đủ để cậu nghẻo rồi, nên khi biết cậu bị lạc, hắn cũng có một chút tự trách.
Cậu gật đầu, cũng không biết nói gì nữa. Nếu trước mặt cậu là Mặc Thanh, cậu còn có thể ba hoa chích chòe bà tám, múa lửa được, nhưng nam chính thì, cậu không dám tưởng tượng.
666: [Trầm mặc thật đáng sợ, tốt nhất đừng trầm mặc.]
0405 điên cuồng quay chụp: [Ảnh vẫn đẹp mĩ miều như ngày hôm trước, màu trắng cũng hợp quá đi!]
Dương Trường Miên: "..." hắn luôn mặc màu trắng mà?
Có hệ thống chọc cười giảm sóc, cậu nhìn thanh nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, thế là nói: "Chắc ngươi chưa ăn sáng, đợi ta ngắt cọng linh thảo này rồi về ăn ha, ta mời." Lần nào gặp nam chính cũng mời người ta ăn, lần này cũng không ngoại lệ.
666: [Người xưa có câu, tóm được đàn ông thì phải tóm được cái bao tử của hắn trước. Kí chủ, tâm cơ quá nha.]
"..." Miễn sao có lợi cho tao là được, nhưng là dạ dày chứ không phải bao tử.
Dương Trường Miên vì tranh thủ hái sớm về sớm mà lấy ra cả dao phay, muốn chém đổ cái cây cản trở.
Cạch!
Dù sao cũng là ngàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/3319849/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.