Tình hình chiến đấu rất căng, 666 hít cái mũi: [Gấu, à, Hùng Phong Thú, Thượng Cảnh trung kỳ. Con gấu này rất nhanh nhẹn, linh hoạt, chắc tu hơn 300 năm rồi. Thấy không ổn thì chạy liền đi, Koro-sensei phiên bản lỗi đó.]
Dương Trường Miên: "..." So sánh có thể đàng hoàng, dễ hình dung giùm chút nữa được không? Bể hình tượng idol tao.
Mày không nói tao cũng rất muốn chạy nhưng nó là mục tiêu nhiệm vụ mà, chạy rồi sao làm?
0405: [Người đối phó với nó nhìn hơi quen, đẹp trai lắm nhưng thua nam chính.]
Dương Trường Miên: "..." Ừ, không ai đẹp hơn idol mày đâu, đẹp trai là có mặt mày à. Hệ thống nhân tính hóa quá cũng tội kí chủ.
0405 nhìn thanh niên kia bị con gấu đánh trúng bả vai, máu thịt lẫn lộn còn thấy xương trắng, học ếch kêu: [Làm sao giờ?]
Cậu xanh mặt: [...Còn làm gì nữa, tranh thủ đánh lén con gấu chứ sao.]
Thanh niên rõ ràng đã xuống thế hạ phong, chỉ có thể dùng kiếm phòng thủ, Hùng Phong cũng bị đâm cho vài nhát, nhưng nó da dày thịt béo, dù trúng chiêu rách da cũng chưa thấy nó có dấu hiệu giảm sức mạnh.
Mặc Thanh hắn lần này chỉ sợ chết ở chỗ này rồi. Cũng là do hắn tin người, bị đồng môn phản bội, làm mồi cho gấu. Nếu hắn không bị trúng độc thì có 3,5 con gấu hắn cũng làm thịt được.
Kiếm chiêu của hắn vung đến tay run rẩy vì độc phát tán, không thể sử dụng kiếm pháp tinh chuẩn được, chỉ có thể cắn răng chống đỡ, chờ người đến giúp. Con đường này đi thông Lạc Thiên Tông, nếu hắn may mắn thì sẽ sống.
Mặc Thanh không phải là không nghĩ chạy, nhưng Hùng Phong Thú là yêu thú thiên về tốc độ, hắn một phút vọt trăm mét còn con gấu này một phút vọt hơn ngàn mét có hơn rồi, chạy chỉ tốn công thôi, có khi ở lại may ra còn đánh lén được nó.
Dương Trường Miên là kiểu cứu được sẽ giúp: [Mày tra google xem, điểm yếu của con gấu này ở đâu coi.] Còn chờ thời nữa thì thanh niên xúi quẩy kia thế nào cũng đi xuống điện Diêm La chơi cờ ca rô với ổng.
Hệ thống: [...] Không có kết quả đâu khỏi cần tra.
666: [Kìa, thanh niên đồ xanh kia muốn đồng vu quy tận với nó kìa, nhanh lại ăn hôi đi.]
Dương Trường Miên tinh tế sửa lại: "...Ăn hôi? Nói gì kì, tao là giúp hắn bổ đao, cứu người như cứu Diễm My."
[...] Mặt dày.
Mặc Thanh muốn dồn một kích cuối cùng để mở con đường máu, trong túi không gian của hắn còn Di Vị Thạch, đáng lẽ là hắn không định lấy món quý báu thế này ra dùng. Nhưng mà lúc này còn tiết kiệm lúc này nữa thì hắn không còn mạng nữa đâu. Chờ người tới cứu vớt, hẳn là không có khả năng, độc phân tán dày đặc làm gân tay gân chân hắn căng cứng cả lên rồi.
Dù gì cũng là Thượng Cảnh, một kích toàn lực trong lúc bị trúng độc là cơ thể, cũng không phải là linh lực, tuy có hơi lệch tay vì run nhưng tuyệt chiêu kiếm pháp của hắn là quần công mà, đánh lan kiểu gì cũng trúng.
Con gấu không có trí tuệ gì, nó nhận biết được nguy cơ, biết là con mồi lần này đã cá chết lưới rách rồi nên không lo, còn hưng phấn nhào qua.
Dương Trường Miên u oán lấy ra dao phay: [Nếu tao cầm là súng trường, súng lục thì ngầu lòi biết bao.]
Hệ thống: [Đừng ảo tưởng những gì không thuộc về mình, thân ái. Tới kìa.]
Cậu buông 1000 điểm cống hiến đổi tất cả thành phong hỏa linh lực, vẫy lên dao phay, hỏa công là cái có lực sát thương nhiều nhất, thêm tốc độ nữa thì con gấu né bằng niềm tin.
Còn có, cậu thích xài lửa đốt. Từ thiêu rắn cho tới thiêu thi thể, cậu lành nghề.
Mặc Thanh nguyên căn là kim, dùng kiếm cũng là pháp khí có kim linh lực phong phú. Hắn nuốt một ngụm máu vào trong bụng, cắn đầu lưỡi làm lí trí thanh tỉnh, hung hăn một kiếm vung ngang, nhắm chuẩn ngay cái cổ của con gấu mà bổ đao qua: "Ta liều mạng với ngươi!" Chém ngang kiểu gì không cũng quẹt trúng.
666 đọc diễn văn: [Con người bị đẩy vào tuyệt cảnh, đều sẽ hết sức vùng lên, như Chị Dậu.]
Dương Trường Miên đau đầu: [...Tao cảm giác mày càng ngày càng kì cục đó 666, học ai vậy hả?]
[Học cậu đó, nội tâm phong phú thiếu niên.]
"..." Có để người ta tập trung chuyên môn được không?
Kiếm khí va chạm làm Dương Trường Miên chú tâm hơn, con gấu cũng ý thức được không đúng lắm, nó giơ móng vuốt lên muốn bảo vệ cổ, thế là móng vuốt bị chém bay luôn.
Xoẹt!
"Gào!"
Hùng Phong Thú rống lên, thanh kiếm của Mặc Thanh đâm được một nửa vào cổ nó thì bị nó cho một đấm vào bụng. Loài người đáng ghét, nó phải ăn hết không nhả xương!
Mặc Thanh phun một ngụm máu đen, kiếm cũng không cầm nổi, leng keng rơi xuống đất, hắn thở dốc, sắc mặt rất khó xem. Con gấu này, cổ thật cứng, tức thật!
Chẳng lẽ hắn phải chết ở chỗ này?
Thật là không cam tâm, hắn còn chưa trả thù được bọn họ-
Bang!
Dương Trường Miên tìm góc độ lao ra rồi nhảy lên cao, từ đằng sau con gấu, muốn đánh lén bất ngờ nó, cái cổ bị cắt một nửa mà vẫn còn sống, vừa hay để cậu chém giùm cho rớt luôn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]