Nam chính khoác thêm một kiện xiêm y màu trắng, tóc đen dài như thác được hắn cột tùy tiện lên bằng một sợi lụa mỏng màu đen, hắn giơ tay cầm lấy thanh kiếm ở đầu giường cầm trong tay, đến vỏ kiếm cũng là màu trắng quý phái.
Quý Minh không cấm nhìn chằm chằm nam chính một lúc mới phục hồi tinh thần lại, cung kính chấp tay cúi đầu nói: "Kia, sư huynh hành sự cẩn thận."
Nam chính gật đầu, mở toang cửa sổ ra, niệm chú nhảy lên thân kiếm, ngự kiếm phi hành mà bay xa khỏi tầm mắt Quý Minh.
Nửa đêm nửa hôm còn phải tăng ca, nam chính trong lòng buồn bực, ai lại chọn giờ này đi đào linh hỏa vậy, đầu óc có bệnh cũng không nhẹ. Điều tra nhanh nhanh còn về ngủ nữa, hắn thầm mắng mười tám đời tổ tông của người đào linh hỏa, bực bội muốn đâm cho tên đó một kiếm ghê.
Quý Minh nhìn theo bóng lưng nam chính mà sững sốt, thật lâu mới hó hé: "Sư huynh có thể đi cửa chính mà?"
Sư huynh bọn họ luôn chú ý kỉ cương, làm gì cũng không vội vã, tư thế thanh thản thật sự.
Chẳng lẽ sợ linh hỏa vuột mất? Không có khả năng á, sư huynh là kiếm tu nguyên căn lại là thủy biến dạng thành băng nguyên căn, hiếm có khó tìm, linh hỏa tuy là quan trọng nhưng nó nguyên căn chính là hỏa, thổ và ám, đâu có hợp với sư huynh đâu? Khó hiểu.
Nam chính đến bây giờ vẫn chưa muốn lộ tên ngự kiếm phi hành bay nhanh như chớp như sao băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/2772645/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.